webnovel

Chương 35: Đền ơn

Biên tập viên: Nguyetmai

"Vâng, em quay về ngay."

Rời khỏi bệnh viện, đón xe buýt quay lại bệnh viện Số 1.

Văn phòng y tá trưởng.

"Hoắc Miên, về yêu cầu lần trước của em, chịđã nói với viện trưởng, viện trưởng đã phê rồi, đây là tiền thưởng của em."

Nói xong, y tá trưởng đưa cho cô một phong bì da trâu.

Hoắc Miên nhận phong bì, phát hiện nặng trịch thì hơi bất ngờ: "Y tá trưởng, chỗ này là bao nhiêu?"

"Hai mươi nghìn tệ."

"Nhiều vậy sao?" Hoắc Miên ngạc nhiên.

"Viện trưởng nói ca phẫu thuật này rất quan trọng. Lãnh đạo đã tỉnh và hồi phục rất tốt, còn nhắc phải thưởng nhiều cho tất cả nhân viên tham gia phẫu thuật và chăm sóc."

"Cảm ơn y tá trưởng, cảm ơn viện trưởng."

"Cảm ơn cái gì, em xứng đáng được nhận mà. Hơn nữa, em đã phải mạo hiểm rất lớn."

Hoắc Miên cười cười, không nói gì.

Có hai mươi nghìn tệ, cô có thể khôi phục lại thẻ tín dụng và trả nợ cho Linh Linh rồi. Quá tuyệt!

Cảm giác sống không nợ nần thật tốt.

"Hoắc Miên, chị có thể hỏi một vấn đề riêng được không?"

"Vâng, y tá trưởng cứ hỏi đi ạ."

"Thật ra chị cũng đã nghe nói chuyện của em. Thời cấp ba, thành tích của em cực kì xuất sắc, còn nhận được rất nhiều học bổng của các học viện y ở nước ngoài. Điểm thi đại học năm đó của em là 697 điểm. Với thành tích này, em hoàn toàn có thể chọn đại học y tốt nhất ở thủđô. Tại sao em lại chọn học viện y ở vùng của bọn chị? Với lý lịch của em khi đó, em hoàn toàn có thể trở thành một bác sĩ xuất sắc, chứ không phải là một y tá thực tập bình thường."

"À…đây là lựa chọn cá nhân của em, lựa chọn của mỗi người một khác mà." Hoắc Miên cười cay đắng.

"Nửa năm qua, chịđã quan sát em rất lâu. Em làm việc rất nghiêm túc, lại còn thông minh, vừa nhìn đã hiểu được nguyên lý y học. Chị cảm thấy cứđể em tiếp tục như vậy thì rất đáng tiếc. Trong bệnh viện chúng ta, hằng năm đều có các suất đào tạo bên nước ngoài, khoa phụ sản chúng ta cũng có một suất, năm nay bắt đầu báo danh từ tháng bảy, đến Canada đào tạo chuyên sâu tám tháng, nếu em thấy hứng thú…"

"Cảm ơn y tá trưởng, nhưng em thật sự không cần, chị cứđể suất ấy cho người khác đi, em chỉ muốn làm một y tá bình thường mà thôi."

Nói xong, Hoắc Miên cúi sâu người với y tá trưởng, sau đó quay người đi.

Y tá trưởng nhìn bóng lưng Hoắc Miên, tâm trạng rất phức tạp.

Cô ta không hiểu tại sao một đứa trẻđã từng xuất sắc đến mức không thể tưởng tượng nổi lại tự bóp chết ước mơ học y của mình.

Tổng bộ tập đoàn GK.

Trong văn phòng Tổng giám đốc.

Một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen ngồi trên ghế sofa, mặt đối mặt với Tần Sở.

Ông ta chính làông chú trung niên từng dẫn tám đặc công đến biệt thự nhà họ Tần.

"Tiến sĩ Tần, ca phẫu thuật của lãnh đạo cực kì thành công, đêm qua đã qua thời kì nguy hiểm, chúng tôi đã dùng máy bay quân dụng chuyển lãnh đạo về thủđô tĩnh dưỡng. Tôi thay mặt lãnh đạo nói một câu cảm ơn với cậu. Tôi cũng xin chuyển lời của lãnh đạo với cậu, nếu cậu cóđiều gì cần chúng tôi giúp thì cứ nói."

"Ýông là muốn thưởng cho tôi để cảm ơn sao?" Tần Sở hỏi lại.

"Đúng vậy, cậu cần gì thì cứ lên tiếng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Vậy ông cảm thấy bây giờ tôi còn thiếu gì?" Tần Sở lại hỏi tiếp.

Ông chú trung niên hơi giật mình, bị hỏi đến mức không trả lời được. Tần Sở là Tổng giám đốc tập đoàn GK, có vẻ như anh không thiếu gì cả.

Một lúc lâu sau, ông chú trung niên mới đặt tài liệu lên mặt bàn, ho nhẹ, nói: "Với thân phận của tiến sĩ Tần, đúng là không cần gì cả. Theo hiểu biết của chúng tôi, năm nay tiến sĩđã hai mươi bảy tuổi rồi, nhưng vẫn chưa có bạn gái. Cho nên, chúng tôi đã cốý lập ra danh sách của các cô gái xuất thân trong sạch, vẻ ngoài xuất chúng của ba tỉnh phương bắc. Anh xem kỹđi, vừa ý ai thì nói cho tôi biết, tôi sẽ xử lý."

"Lãnh đạo của ông muốn đền ơn cho tôi bằng cách giới thiệu đối tượng kết hôn cho tôi à?" Tần Sở nhìn thoáng qua tư liệu, lạnh lùng hỏi.

Chương tiếp theo