Vào 1 ngày đẹp trời nọ 2 người đã tình cờ gặp nhau tại khu trung tâm mua sắm.
Hori thường hay có sở thích khi rảnh rỗi đó là đi dạo bộ vào những ngày nghỉ để luyện tập và nâng cao kỹ năng giao tiếp với mọi người nhưng lần nào cũng đều thất bại vì mỗi lần cô mở lời chào khiến mọi người cũng đều khó hiểu vì sự ngại ngùng ấp úng của cô.
Trùng hợp thay hôm nay cô lại trông thấy cậu ở công viên thấy cậu quan sát cô từ xa, cô giả vờ tránh xa cậu ra vì không muốn dính vào rắc rối.
Cô bối rối lúng túng không biết mình nên làm gì nữa, giữa 1 nơi đông người như thế này lại còn dễ bị ngại ngùng khi gặp mọi người như thế này cô không biết mình nên làm gì nữa.
Bỗng nhiên 1 bàn tay đã nắm vào cánh tay của cô, cô giật mình thốt tim lên.
Khi cô giật mình khiến cô phải đỏ mặt lên vì nếu thường là người lạ hay là kẻ xấu nào đó mà cô không hề quen biết thì chắc chắn là cô sẽ gặp rắc rối vì sợ rằng sẽ bị dụ dỗ làm chuyện không nên. Nhưng người nắm tay cô lại chính là Akira.
"Tại sao cậu ấy lại làm thế? Mình không muốn cậu ấy bị liên lụy! Mình không muốn cậu phải gặp rắc rối."
Hiểu được ý của cô cậu mỉm cười đáp lại.
"Không sao đâu! Hôm nay coi như là chúng mình đi chơi 1 hôm với nhau đi!"
Cô xấu hổ ngượng đỏ mặt khi lần đầu tiên được đi chơi cùng với người bạn khác giới, tim của cô đập ngày càng nhanh hơn.
"Liệu rằng đi như thế này có ổn không vậy? Cứ như thể chúng ta là 1 cặp đôi đang chuẩn bị đi hẹn hò vậy?"
Mọi người trong khu trung tâm thương mại khi nhìn 2 người nắm tay nhau đi chơi như vậy cũng khá ngạc nhiên vì được thấy 1 đôi bạn trẻ đi hẹn hò với nhau nhưng số người cũng thấy chuyện đó là bình thường nên cũng mọi người cũng không chú ý nhiều đến 2 người lắm.
"Ư ừm... Cậu!"
Hori nói với cậu 1 cách ngại ngùng, mặt cô đỏ ửng hồng như 1 trái đào nhìn trông rất dễ thương.
"Cậu đến đây chắc không mua sắm gì đúng không? Vậy thì chúng mình đi uống cà phê nha!"
Akira nói với cô 1 giọng lạnh lùng nhưng lại mang 1 ẩn ý dễ thương, rồi kéo tay cô đến 1 quán cà phê ở gần đó.
Tuy nhiên trong quán không còn bàn trống, cũng thật may mắn là cả hai người còn 1 bàn ở phía cuối cùng của ở quán.
Thấy Hori đặt khay lên bàn và khẽ thở phào, Akira mỉm cười và lấy ra mấy 1 quyển sổ ghi chú nhỏ đặt trên bàn cùng với 2 chiếc bút chì, hẳn là cậu chuẩn bị khảo sát về vấn đề giao tiếp của cô.
"Được rồi Hori! Cậu có 1 vấn đề về bản thân khi giao tiếp!"
"Vấn đề giao tiếp ư?"
"Ừm! Đúng rồi đó! Theo như những gì tớ hiểu cậu bị chứng... Cái gì mà sợ xã hội ý?"
"Là ám... Ảnh... Sợ... Xã... Hội!"
Cô trả lời cậu 1 cách ngại ngùng và ấp úng với đôi má ửng hồng trông rất dễ thương, và cậu càng thấy vẻ mặt đó thì tim cậu càng đập nhanh hơn. Nhưng cậu phải cố gắng kìm nén lại.
"Lẽ nào mình lại thích cô ấy rồi ư? Không được! Mình không thể sy tình trước 1 cô gái xấu hổ được! Nhưng mà tại sao mình có cảm giác thương cậu ấy quá. Cứ như thể mình chỉ muốn giúp đỡ và muốn ở bên cạnh để đồng hành với cô ấy."
Cậu ấy vừa cố gắng ghi chép lại về vấn đề của cô vừa lẩm bẩm suy nghĩ 1 nghiêm túc nhưng không thể giấu được vẻ xấu hổ khi yêu.
Cũng thật bất ngờ là lần đầu tiên khi thấy vị hoàng tử lạnh lùng của trường rất điềm tĩnh, ngầu lòi như vậy lại cũng có ngại ngùng, dễ thương như thể cậu đã bộc lộ ra bản chất thật của mình vậy.
"A ừm! Akira - san n...ếu c...ậu thấy ngư...ợng ngùng như tớ thì cậu cũng có thể... Tớ hiểu cậu không cần phải che giấu cảm xúc của mình đâu!"
Cô vừa nói 1 cách ấp úng vừa xoa đầu cậu cũng liền đỏ ửng mặt lên sau khi xoa đầu cậu xong cô liền gọi món 1 cốc cà phê nóng đi kèm với chiếc bánh. Chỉ sau 1 lúc phục vụ đã dọn lên 1 cốc cà phê đi kèm với đĩa bánh kem.
"Thiệt tình! Cơ thể của cậu vậy mà vẫn sống được với cái thứ đó thì đúng là... Nhưng mà cậu uống cà phê trông cũng rất dễ thương lại còn mang theo phong cách tao nhã nữa."
Akira nhìn cô với ánh mắt có vẻ ngán ngẩm cậu liền quay đầu sang chỗ khác vừa lẩm bẩm nói những lời về cô.
"H...ể?"
Cô xấu hổ đỏ mặt ấp úng hỏi cậu vừa cầm thìa ăn 1 miếng bánh 1 cách ngon lành.
"À ừm cậ...u có c...ần!"
"Thôi khỏi! Ngồi với cậu tôi ngại chết đi được!"
Chỉ sau 1 lúc cậu ấy đã ăn xong đĩa bánh và cốc cà phê, lúc này cậu trực tiếp thanh toán và cả hai cùng nhau dắt bộ về tới khu chung cư, về đến khu chung cư cả hai chuẩn bị mở cửa phòng của nhau thì bất ngờ hori bước ra chỗ cậu chìa tay cậu ra và đưa cho cậu 1 thứ đó chính là chiếc chìa khóa
"Đ...ây là chìa kh...óa dự phòng của căn hộ nh...à tớ! Coi nh...ư là lời cảm ơn v...ì cậu đã gi...úp đỡ tớ!"
Hori nói lời cảm ơn tới cảm ơn tới cậu tuy hơi ngại ngùng và ấp úng nhưng đã có 1 chút sự tự tin, không những thế lời nói của cô dù sao cũng là lời cảm ơn thật lòng chứ không phải là 1 sự lợi dụng như cậu nghĩ.
"Ơ ừm! Không có gì đâu!"
Cậu liền cảm ơn nhưng cô đã chạy vào phòng và khóa cửa để lại cậu 1 mình đơn độc.