webnovel

Quá khứ đổi thay [ fanfic lookism ]

อื่น ๆ
Ongoing · 5.6K Views
  • 5 Chs
    Content
  • ratings
  • N/A
    SUPPORT
Synopsis

Chapter 1chương 1: trở về

Lạnh, rất lạnh.

Đó là tất cả những gì mà Daniel có thể cảm nhận được lúc này.

Không đau, không nhói, chỉ có lạnh. Cái lạnh đến thấu tim gan, không phải do không khí. Nó là cái lạnh từ tận sâu trong tâm hồn, từ tận sâu trong con tim đã ngừng nhịp đập. Cái lạnh nó lần theo từng thớ cơ , mạch máu. Cái lạnh nó đốt cháy linh hồn.

Sợ quá. Lạnh quá. Tối tăm thật.

Bàn tay đẹp đẽ nhưng đầy chai sạn.

Đẹp đấy nhưng xấu quá đi.

Thơm thật nhưng cũng vô cùng hôi hám.

Mùi tanh của máu.

Daniel nhìn xung quanh. Thật quen thuộc. Nơi này chính là ngôi trường cũ của cậu, cái nơi địa ngục khi cậu còn sống với mẹ mình.

Ngôi trường với bề dày lịch sử nhưng lại có những góc khuất u ám nhất.

Đi dọc theo dãy hành lang lớp học. Cậu như tách biệt với phần còn lại của thế giới. Ngũ quan cậu mang một vẻ trong trẻo mà lạnh lùng. Đường nét tinh xảo đến từng chi tiết. Xương quai hàm đến đôi mắt chấm phá, bờ môi mỏng đến sóng mũi cao, đôi lông mày đầy đặn. Những thứ nhỏ nhặt nhất trên cái cơ thể này. Luôn đẹp đẽ đến mức không thực. Tựa như nét chấm phá hư vô của cuộc đời.

Nhưng tại sao không ai để ý đến cậu? Daniel không quan tâm bởi cậu còn có điều quan trọng hơn cần phải xác nhận.

Đi vào phòng vệ sinh cuối lớp. Cửa mở, một bóng dáng to lớn bệ vệ bước ra. Là Logan Lee. Hắn ta kiêu ngạo dắt theo đàn em bước ra khỏi phòng, lấp ló bên trong là một bóng dáng yết ớt. Daniel vươn tay ra, nắm lấy tay của tên Logan. Trượt rồi. Không . Không phải trượt. Là xuyên qua luôn. Vì sao?

Vì cậu đã chết rồi.

Thế ai kia? Là cậu . Không phải là cậu. Nhưng đó chính là cậu của quá khứ.

Thật thảm hại.

Cậu nhìn nó. Nó ngước lên, chạm vào đôi mắt ấy. Nó cứng đờ người. Nó sợ nhưng nó mê. Đôi mắt tởm lợm làm cậu ghê tởm cái quá khứ yếu đuối kia.

" Mày thật thảm hại, Daniel "

Nó giật mình, lùi lại. Sao cậu biết tên nó.

Nực cười.

"Bởi Tao là Mày" Daniel đáp. Gằn từng chữ như đay nghiến cả con bọ nhỏ bé dưới chân.

Cậu giơ tay, nó theo bản năng rụt người lại.

Cậu vung một cú đấm trực diện vào bản mặt nó. Nó ngã xõng xoài nơi nền đất ẩm, người nó ướt, người nó hôi. Nhớp nháp. Cái thứ nước hăng hắc tẩy rửa trong nhà vệ sinh.

Người khác thì không được nhưng bản thân mình thì lại có thể. Đây chả phải là chiến thắng " bản thân" hay sao.

Cậu trầm mặc nhìn nó. Nó đang sợ, như con chuột cống. Daniel cười khẩy. Nắm lấy cổ ái nó mà nhấc bổng lên cao. Giọng nói ngoạt ngào dịu dàng nhưng đầy uy áp.

- Nghe cho rõ đây, Daniel. Tao chính là bản thân mày của tương lai. Việc của tao là hung đúc lại chính bản thân mình của quá khứ. Đúng chính là mày đấy. Còn việc của mày là nghe lời tao, làm theo lời tao nói. Nghe chưa?

- Sao...sao...ạ???? ...Vì sao ạ?

Daniel cụng đầu mình vào trán nó. Một luồng điện giật qua. Theo đường sóng não, một loại kí ức của cậu đều truyền sang cho nó.

Bịch. Cậu thả nó xuống. Để mặc nó nằm co rúm ôm đầu lăn lộn trên nền đất, gào khóc thảm thiết.

Nét mặt tinh xảo đến mức không thực của Daniel nhìn xuống. Lạnh lẽo. Là ánh mắt của thánh thần nhìn xuống con kiến bé nhỏ dưới đất. Đầy thương hại và khinh bỉ.

Nó từ từ bình phục thế nhưng ánh mắt vẫn hoảng loạn không ngừng. Nó ngước mắt lên, chạm trán cái sát khí nặng nề ấy. Nó sợ thật rồi. Nó sợ cái bản thân trước mặt. Từ cái thần thái khủng bố chó chết kia đủ để biết "nó" của tương lai sẽ phải trải qua những gì để đạt được mức độ như thế. Nó còn kinh hãi trước sức mạnh của bản thân "nó". Thế nhưng...

- Tôi...tôi nên làm gì?

Nó biết rằng đó là tương lai của nó. Cái tương lai không thể nào tránh được dù nó có biết trước. Và cả cái chết của bản thân và người đàn ông mà " nó" luôn kính trọng. Nhưng hơn cả là cảm giác sợ hãi, bất lực, tội lỗi khi không thể cứu mẹ mình. Nó thì có thể chết nhưng mẹ của nó thì không. Tất cả là do người đàn ông đó - Charles Choi.

- mày phải chấn chỉnh lại bản thân mày nếu mày muốn tránh khỏi mọi điều rắc rối do cuộc chiến ấy gây ra....và để cứu mẹ của "chúng ta". Và mày đếch có quyền từ chối.

_____________________________________

- Mẹ, để con làm cho

Bà Park mỉm cười hiền hậu nhìn con trai đang dần trưởng thành của bà.

- Daniel, con cứ việc vào tắm trước đi, mới đi thể dục về thì để đó mẹ làm cho.

Danny đâu chịu, nó không thích cảnh mẹ nó phải một mình gánh vác mọi thứ, làm lụng vất vả quần quật để rồi sinh bệnh cũng không chịu đi chạy chữa ,cuối cùng chết khi bênh cạnh chẳng còn ai. Nó tiến tới giúp mẹ thu dọn đống giấy vụn bà mới lụm về. Bà Park đành cho con trai bà giúp một tay.

- nhìn con dạo này gầy đi nhiều rồi. Càng ngày con trai mẹ càng ra dáng đàn ông ra, còn trưởng thành nữa.

- dạ mẹ, hì hì

Danny cười gượng. Nhìn nó bây giờ với 5 tháng trước như hai con người khác nhau. Gầy hơn, cao hơn và...đẹp trai hơn nữa, tất nhiên là chẳng bì được với " nó" của tương lai. Daniel của tương lai là một điều gì đó mà bản thân nó nghĩ mình chẳng thế nào đạt được. Có tiền, có quyền, có sức mạnh và có sắc đẹp với khả năng lão hóa ngược. Đùa, nhìn con ma bên cạnh nó mà xem, đố thằng nào nói "nó" chết lúc 37 tuổi đâu. Nhìn mặt non choẹt ra, đem so với cái tuổi thật thì có thằng nào tin.

Trong khi Danny bé con đang kìm hãm suy nghĩ " muốn vạch bộ mặt thật cho cả thế giới xem" thì Daniel lại trầm mặc suy nghĩ.

Thật sự thì cậu chẳng bì được so với Gun. Lần đầu tiên sau khi qua trở lại cậu cảm thấy mình thật yếu kém. Cậu của quá khứ thì chỉ cần Gun chỉ dạy đúng 1 tháng đã trở thành một con quái vật khó ai có thể so bì, giờ nhìn Danny mất tận 5 tháng để giảm cân và thuần thục mức nền cơ bản thì Daniel lại không nhịn được mà não nề. Cậu biết nó có tài năng, hơn ai hết cậu hiểu rõ bản thân mình. Cái tài năng tiềm ẩn khủng khiếp ấy đã từng khiến Gun phải công nhận, chỉ tiếc là cậu không có năng lực dạy bảo người khác như gã, cũng may là Danny có khả năng copy nên mới vớt vát được phần nào.

" Haizzz, quả nhiên xa Gun-hyung là bão tố mà"

You May Also Like

ratings

  • Overall Rate
  • Writing Quality
  • Updating Stability
  • Story Development
  • Character Design
  • world background
Reviews
WoW! You would be the first reviewer if you leave your reviews right now!

SUPPORT