Dường như có điều gì đó sẽ được tiết lộ ở đây, Mộ Du Thần cau mày và trao cho Chu Tử Mạc một anh nhìn kinh tởm.
"Hơ hơ ------giúp tôi với!"
Chu Tử Mạc hét lên, "Tôi không nói đó là của cậu…."
Đám đông chuyển ánh mắt sang Mộ Du Thần, Mộ Du Thần chỉ liếc nhìn mọi người vô cảm, cuối cùng tất cả đều nhìn lại Chu Tử Mạc.
"Mọi người hiểu lầm rồi, tôi đang cố nói, mọi người có muốn biết ai là người lớn tuổi nhất trong ba chúng tôi hông!"
"Dù sao thì cậu cũng là nhỏ nhất."
Mộ Du Thần nhanh chóng nói.
"Đúng vậy! Cậu không tranh giành và sẽ dễ dàng trở thành kẻ trở mặt! A Thần và tôi luôn là người giúp đỡ cậu khi chúng ta còn nhỏ! Khi chúng tôi còn học trung học, cậu rất sợ tống tiền đám học sinh nhỏ tuổi hơn, nhưng sau đó cậu đã ăn nhiều nhất những món ăn mà chúng ta mua bằng số tiền đó! Thật đáng xấu hổ! "
Tô Thần gật đầu với Mộ Du Thần, anh nắm lấy cà vạt của Chu Tử Mạc, "Tôi sẽ xử lý cậu nếu cậu không phải người bé nhất!"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com