webnovel

Chicago 1990

Một chàng trai người Trung Quốc trong lúc mơ hồ không rõ nguyên nhân đã xuyên không vào thân thể của cậu bé Alexandre Tống, một cậu trai mười lăm tuổi, mồ côi, sống nhờ nhà dì tại Chicago. Hoàn cảnh của thân thể mà Tống Á xuyên không cực kỳ bi thảm. Đầu tiên chính là nghèo đói, gia đình của dì hắn chủ yếu sống nhờ vào món tiền trợ cấp vốn dĩ vô cùng ít ỏi. Câu chuyện về những kẻ khi xuyên không không cần lo về vấn đề tài chính lại không hề xảy ra với hắn. Hiện tại, trong túi quần của hắn chỉ có ba đồng hai lăm xu, chỉ dám dùng để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp thì lấy ra gọi điện thoại công cộng. Nơi gia đình hắn ở là phía Nam thành phố Chicago, mảnh đất của sự nghèo khó, súng ống, thuốc phiện, bang phái, báo thù chém giết lẫn nhau. Tống Á cứ tưởng rằng hắn sẽ lớn lên trong những ngày tháng thiếu thốn đầy nguy hiểm như thế. Nhưng rồi đến một ngày hắn bỗng nhận được “thiên khải”. Bằng sự không ngoan, hắn đã sử dụng “thiên khải” để giúp mình trở nên nổi tiếng, đưa cả gia đình ra khỏi khu vực miền Nam Chicago và vươn lên, chiếm lĩnh toàn bộ thị trường âm nhạc nước Mỹ.

Tề Khả Hưu · แฟนตาซี
Not enough ratings
698 Chs

Chương 32. Gửi đến Mandela

Editor: Nguyetmai

"F*ck you... Phân biệt chủng tộc... gửi đến Mandela."

Tống Á tìm đến một nơi yên tĩnh, lấy giấy bút ra chép lời bài hát. Bộ não hắn bây giờ đang hoạt động rất mạnh với tần suất cao tới mức làm cho đầu hắn như muốn nổ tung.

"Thirft Shop" là một bài hát may mắn, Milla Jovovich nhéo giọng mắng nghe gần giống với bài hát gốc. Đây là lần thứ hai hắn cảm nhận được thiên khải, nhưng những thứ này hoàn toàn không đủ. Những suy nghĩ về việc viết bức thư cho Mandela như nào cũng đang phát huy tác dụng rất lớn. Từ "phân biệt chủng tộc" xuất hiện trong lời bài hát hoàn toàn không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Cũng giống như hắn đã có được kinh nghiệm từ bài hát "Thirft Shop" vậy, chi tiết "hai mươi đô la mỹ" trong lời bài hát, bộ vest màu hồng cùng với chất giọng nam trầm đặc biệt của lão Joe, là Connie hô "Shoping", là cửa hàng bán đồ cũ đó cùng với giọng rap của Lowry Bé...

Tất cả những điều trên quy tụ lại mới có thể làm cho hắn thấy được thiên khải, lần này cũng không ngoại lệ.

"Bài hát này có vẻ như đang thay lời muốn nói của người đồng tính vậy, như vậy không được..."

Hắn đem từ "GAY" trong lời bài hát gạch bỏ đi, đổi thành bình đẳng. Khu người da đen trong thời đại này vô cũng bảo thủ, hắn không muốn kiếm thêm chuyện. Đem sửa hết những âm điệu cơ bản thành ủng hộ bình đẳng giữa các chủng tộc, như vậy sẽ "an toàn" hơn rất nhiều.

Sau khi đánh bóng qua một lượt lời bài hát, một ý tưởng đang dần hiện rõ lên trong đầu Tống Á. Hắn gạch bỏ đi tên bài hát "F*CK YOU", sau đó tìm trong cửa hàng một cái máy điện thoại và bấm số gọi cho Michelle.

"Được, tôi sẽ qua đó ngay..."

Vừa đúng lúc Michelle có thời gian, hắn lại gọi cho Ống Giảm Thanh, "Có thời gian không? Đưa em đến một nơi."

Ống Giảm Thanh gật đầu, hai người ngồi lên xe, "Đi về hướng Đại học Chicago..." Tống Á chỉ đường cho cậu ta lái xe đi thẳng tới văn phòng làm việc của Michelle.

"Anh ở đây đợi em một lát."

Để Ống Giảm Thanh đợi ở bên ngoài, Tống Á gõ cửa đi vào bên trong. Michelle thường rất bận nên hắn đi thẳng luôn vào vấn đề.

"Vậy là..." Michelle rất nhanh có thể hiểu ra được ý đồ của Tống Á, "Cậu muốn đem bài hát đó chỉ trích chính quyền Nam Phi, coi đó như là một bài luận trong hoạt động lần này sao?"

"Vâng!"

Nói chuyện với những người thông minh luôn dễ dàng. "Cả thế giới đều đang tỏ lòng kính trọng với Mandela, một học sinh trung học phổ thông như tôi thì có thể viết ra được cái gì cơ chứ. Tôi cảm thấy chỉ có đổi hướng đi thì mới có thể bộc lộ được hết khả năng, nó được gọi là... Tổng thống Nam Phi người da trắng hiện giờ tên là gì nhỉ?"

"Frederik Wilem de Klerk, nhưng mà..." Michel ngồi sau ghế phòng làm việc gượng cười trả lời. "Vị tổng thống này là bạn của chúng ta. Chính ông là người đã thả Mandela và còn phát động hàng loạt cải cách bình quyền."

"Bạn bè..."

Tống Á hoàn toàn không ngờ tới điều này, "Trong bài phát biểu lần trước của bà không phải đã nói rằng Nam Phi vẫn còn Apartheid* hay sao? Tại sao ông ta lại có thể là bạn của chúng ta được?"

(*) Apartheid: đây là một từ Afrikaan dùng để chỉ chính sách phân biệt chủng tộc trước đây đã được tiến hành ở Nam Phi.

"Đúng vậy, nhưng mà sự thay đổi không phải là chuyện của ngày một ngày hai." Michel nói.

"Cũng không sao mà."

Tống Á tiếp tục khích lệ, "Cho dù de Klerk có thực sự là bạn của chúng ta đi nữa, nhưng mà vẫn chưa xoá bỏ được Apartheid đúng không nào? Tôi mắng ông ta... à không. Tôi viết bài hát chê trách ông ta cũng là hợp tình hợp lý đúng không nào? Hơn nữa một học sinh trung học phổ thông như tôi suy nghĩ còn trẻ con cũng là điều dễ hiểu đúng không? Nói thêm nữa... chị và ông ta là chỗ bạn bè thân thiết với nhau, nhưng đối với kẻ địch thì cần phải tàn ác lên, giống như black panther ấy..."

"Woao woao woao oh..."

Đôi mắt của Michelle mở to, "Cậu còn nhỏ tuổi mà đã học được cách nói chuyện này từ đâu thế?"

Ơ? Đúng nhỉ, những thứ này học được từ đâu...

Tống Á đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, giống như bài hát được thiên khải vậy, "Điều này không quan trọng." Hắn lúc lắc cái đầu để bỏ đi những suy nghĩ linh tinh, tiếp tục hỏi, "Chị cứ nói xem có hợp lý không đã?"

"Có thể cho tôi nghe lời bài hát trước được không?" Michelle đưa ra lời đề nghị.

"Được chứ." Tống Á dùng tay gõ nhịp rồi ngâm qua một lượt bài hát.

Khi hắn hát tới chỗ "F*ck you, f*ck you" Michelle liền bắt đầu cười. Cho đến khi hắn hát xong cô ta vẫn chưa ngừng cười, "Ôi trời ơi, cậu có thể dùng từ nào đó dễ nghe hơn được không?"

"Chửi người cơ mà, còn có từ hay hay hơn thế nữa à..." Tống Á nhún vai.

"Nghe thô tục quá, ừm..."

Michelle bình tĩnh suy nghĩ lại hồi lâu, "Thôi được, bài hát này bao giờ thì phát hành?" Cô hỏi.

Tống Á nghĩ một lúc, "Điều này hơi khó nói, hơn nữa một bài hát từ lúc viết ra đến lúc phát hành phải trải qua một chặng đường rất dài. Chị biết đấy, nào là bản quyền rồi phân chia lợi nhuận tất cả các khía cạnh..."

"Tôi hiểu, tôi hiểu, thôi được." Michelle đứng dậy, nói ra một thời gian cụ thể rồi đưa tay ra, "Nếu như cậu có thể hoàn thành việc phát hành bài hát trước thời gian này, tôi sẽ chọn cậu đi tham gia hoạt động ở Nam Phi."

"Dạ vâng, cảm ơn chị!"

Chào tạm biệt Michelle, Tống Á lại gọi điện cho Hayden, sau đó trở lại chỗ Ống Giảm Thanh.

Kế hoạch diễn ra rất thuận lợi, tham gia hoạt động xã hội rất có lợi cho lý lịch! Có thêm một bài hát, có thêm thu nhập! Sau đó còn có thể đem bài hát này đi tán tỉnh Milla... một mũi tên trúng ba đích, ha ha ha.

Hắn vừa nghĩ vừa cười, đợi đến lúc hắn nhìn thấy Ống Giảm Thanh, phát hiện ra cậu ta cũng giống như mình, cũng đang tự cười không ngừng, "Anh bị sao thế?" Hắn hỏi.

"Cô gái đó." Ống Giảm Thanh nói ra được vài từ rồi lại cười lên.

"Cô gái nào?"

Ống Giảm Thanh giơ ngón tay giữa lên.

Tống Á cố gắng nghĩ một lúc, "Là cô gái giơ ngón giữa với Lowry Bé ư?"

Ống Giảm Thanh gật đầu.

Đó chẳng phải là Milla Jovovich sao, "Cô ấy làm sao?" Tống Á cảm thấy hơi mơ hồ.

Ngón tay cái và ngón tay trỏ của Ống Giảm Thanh chụm lại thành vòng tròn, một ngón tay khác đưa vào trong vòng tròn đó...

"Mẹ kiếp!" Túi xách trong tay Tống Á rơi xuống mặt đất, "Không phải chứ..."

Ống Giảm Thanh gật đầu mạnh hơn, càng cười lên một cách thô bỉ hơn.

Dưới sự yêu cầu nóng nảy của Tống Á, Ống Giảm Thanh lái xe phi thẳng đến cửa hàng cho thuê băng đĩa.

Khi Ống Giảm Thanh cầm cuốn băng có tên "Return to two moon Junction*" đến quầy thanh toán, Tống Á thấy nhân viên trong cửa hàng cũng cười lên một cách thô bỉ giống hệt như vậy. Lại còn nhìn thấy tên của Milla Jovovich trên hộp, trong lòng hắn đã bắt đầu lạnh dần...

(*) Bộ phim tình cảm 18+ của Mỹ, phát hành năm 1988.

Cùng Ống Giảm Thanh về tới nhà, hắn đóng chặt cửa, bật tivi với âm lượng thấp nhất, để băng đĩa vào trong máy ghi hình của mình...

Tống Á có cảm giác mình đang chờ đợi án tử hình.

Ống Giảm Thanh tua nhanh cuốn băng một cách thành thạo...

Đến chỗ vừa ý, cậu ta mới để cho video chạy đúng tốc độ, "Lông kìa! Lông kìa!" Một lúc sau, cậu ta chỉ lên màn hình tivi, vui sướng hét lên một tiếng.

"Cái gì thế..."

Tống Á thở phào nhẹ nhõm, trong bộ phim này Milla chỉ đóng một vai phụ vô cùng nhỏ, hơn nữa ai lại dám để cho trẻ vị thành niên đi đóng loại phim này cơ chứ, những đoạn nóng bỏng đều là nữ chính Sherilyn Fenn diễn.

"Suýt nữa thì bị anh dọa cho chết khiếp rồi, anh không thể nói thêm vài từ à?" Hắn nhìn chằm chằm vào Ống Giảm Thanh đang dán mắt lên màn hình tivi, lẳng lặng oán trách.

Còn có rất nhiều việc phải làm, đột nhiên lại bị Ống Giảm Thanh làm cho lãng phí mất bao nhiêu thời gian. "Đi thôi!" Hắn không vui vẻ gì, "Đưa em đến một nơi nữa. Đúng rồi... tiện lượn vào cửa hàng đồ điện cũ, em cũng muốn mua một cái máy ghi hình."

Cùng Hayden bàn tán về những chiến lược cho bài hát mới đã mất cả buổi chiều. Tối đến, nhờ có sự giúp đỡ của Tony hắn đã tìm được một phòng trong nhà nghỉ.

Nhìn vào thân hình của Ellie, trong đầu hắn chỉ có bóng dáng Milla...

Ơ! Không đúng, tại sao lại biến thành một người con gái lẳng lơ diêm dúa đủ các thể loại thế này?

Mẹ nó, Sherilyn Fenn quả là xinh đẹp...