Editor: Bạch Lộc Thời
Beta: Phương Huyền
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, tâm trạng của Lâm Bảo Bảo cảm thấy không tốt.
Thực ra mỗi lần gọi điện thoại với cha mẹ ruột tâm trạng của cô chưa bao giờ tốt, mỗi lần đều mất rất nhiều thời gian mới có thể bình tĩnh trở lại.
Lâm Bảo Bảo ngồi ở trên gác xép nhỏ, chân co lên, khuôn mặt đặt trên hai đầu gối, nhìn vào bóng đêm lạnh lẽo cô đơn, ngẫu nhiên từ đâu đó truyền đến tiếng tiếng pháo ở đâu đó, lộ ra vẻ náo nhiệt trong cô đơn.
Gác xép nhỏ là địa bàn của cô.
Đối với người lớn, gác xép quả nhỏ hẹp nên mẹ cô vẫn luôn không thích tới đây. Hồi nhỏ sau khi phát hiện bí mật này, cô liền thích trốn ở chỗ này, sau khi lớn lên tật xấu này vẫn không thay đổi.
"Tại sao em lại trốn một mình ở chỗ này?"
Một âm thanh trầm thấp từ tính vang lên trong không gian yên tĩnh, người đàn ông đi đến phía sau cô và đưa tay ôm cả người cô vào trong lòng.
Nghe nói tư thế co rút giống con thú nhỏ này chứng tỏ trong lòng chủ nhân cảm thấy thiếu cảm giác an toàn, chống lại toàn bộ tổn thương từ thế giới bên ngoài.
Đàm Mặc cẩn thận ôm cô vào trong ngực.
Lâm Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn anh, sau đó tựa vào trong ngực anh, mím môi không nói gì.
"Em sao thế?" Thanh âm của anh càng thêm ấm áp, trầm thấp tràn đầy từ tính và mị lực của phái nam.
Lâm Bảo Bảo im lặng một lát rồi mới nói: "Cũng không có gì, em vừa nói chuyện điện thoại với ba, bảo ông là năm nay em không về nhà ăn Tết, em muốn ở lại với bà ngoại."
Đàm Mặc vuốt mái tóc đang xõa trên vai của cô, cô vừa mới tắm rửa xong, sợi tóc mềm mại hơi xoăn khiến cho người ta có một cảm giác khá là lộn xộn.
"Ông ấy mắng em?" Anh hỏi.
"Không đâu, em lớn như vậy rồi, còn gì đâu mà mắng?" Cô lười biếng nói.
Nhưng rõ ràng tâm trạng cô không tốt.
Đàm Mặc biết lúc trước vợ chồng Lâm gia ly hôn đã tạo thành tổn thương cực lớn đối với cô, anh cũng không hiểu tại sao làm cha làm mẹ lại muốn làm tổn thương tới con cái của mình. Mặc dù anh chưa gặp mẹ nhưng nghe nói mẹ anh rất yêu thương anh, mà cha của anh, cũng là một người cha tốt, trải qua hai đời, dù Đàm Mặc đã phải chịu rất nhiều giày vò, nhưng anh vẫn nhận được tình yêu từ phía gia đình, nên anh càng không thể nào hiểu được tại sao lại có những cha mẹ lại muốn làm tổn thương tới con của.
Mà người bị tổn thương là cô, khiến anh rất đau lòng.
"Nếu em không vui, sau này không gặp ông ấy là được." Đàm Mặc lạnh lùng nói, cũng không cảm thấy việc để hai cha con ruột thịt không gặp nhau nữa là việc làm không đúng.
Lâm Bảo Bảo bị lời nói bốc đồng của anh làm cho buồn cười, cô dùng đầu đụng đụng bờ vai của anh, nhịn không được nói những lời trong lòng với anh, "Thực ra những năm gầy đây ông đã hối hận rồi."
"Em biết ông ấy muốn bù đắp cho em, đáng tiếc em đã lớn rồi nên không cần."
"Cách mà ông ấy bù đắp chính là cho em cổ phần của công ty ông ấy, cho em tiền để em có thể sống cả một đời không cần lo cơm áo, và sắp xếp cho em một cuộc đời mà ông ấy cho là hoàn mỹ... Nghe nói Lâm phu nhân cũng không vui đâu, đó là gia nghiệp nửa đời của ông ấy, Lâm phu nhân muốn giữ lại cho hai đứa con ruột của bà ta, mà ông ấy lại muốn bù đắp cho con vợ trước... Ừm, đương nhiên cũng có công lao của mẹ em, mẹ em mà đã không nói đạo lý thì đến thánh nhân cũng đau đầu, trước kia lúc ly hôn, bà đã giành quyền thừa kế nhà họ Lâm cho em, tương lai chỉ cần em muốn thì hai đứa em trai kia cũng phải nhìn sắc mặt của em mà sống..."
Lâm Bảo Bảo lải nhải rất nhiều, Đàm Mặc yên tĩnh nghe.
Nghe được câu cuối anh không khỏi cảm thấy, thực ra cô gái nhỏ này cũng không phải chịu thiệt thòi, mặc dù mẹ kế của cô đúng là rất lợi hại nhưng cô lại có một bà mẹ còn lợi hại hơn, mà cô là Lâm gia đại tiểu thư, những năm này cô sống ở Lâm gia cũng khá thoải mái.
Chỉ là khi đã tạo thành tổn thương thì rất khó để xóa đi.
Cô nói đến mệt mỏi cuối cùng dựa vào người anh im lặng.
Đàm Mặc lẳng lặng ôm cô, hai người ở trong gác xép nhỏ mãi cho đến khi cô thiếp đi anh mới ôm cô về phòng.
Ngày hôm sau là hai mươi chín tháng chạp, mọi gia đình đều quét dọn nhà cửa, chuẩn bị đủ loại bánh kẹo đồ ăn tết.
Đàm Mặc vẫn yên vị ở lại nhà bà ngoại, không hề có ý rời đi.
Lâm Bảo Bảo nhịn không được nghi ngờ nhìn anh.
Anh nhìn cô cười nói: "Anh đã nói với bà ngoại rồi, năm nay anh cũng không có chỗ đi nên ở lại ăn Tết với hai người, hai người là phụ nữ, một già một trẻ, anh không yên tâm."
Lời nói rất đường hoàng nhưng ý tứ lại khiến cho cô nhịn không được đỏ mặt.
Làm gì có chuyện gì không yên lòng, muốn ở lại thì nói thẳng đi.
Lâm Bảo Bảo lẩm bẩm ở trong lòng như vậy, hỏi: "Thế còn Đàm thúc? Ông ấy nói gì không?"
Nói đến đây, Đàm Mặc lại nhìn cô một cái thật sâu khiến cho cô có cảm giác không tốt.
"Cha anh nói anh vui là được." Đàm Mặc chậm rãi nói, "Dù sao ông cũng đã sớm biết sinh con trai cũng giống như con gái, coi anh như khuê nữ, bây giờ coi như là theo bạn trai về ra mắt trước khi kết hôn, về ăn tết gặp gỡ làm quen với mọi người trong gia đình đối phương."
Lâm Bảo Bảo: "...... Nói bậy, Đàm thúc là người đứng đắn, sẽ không nói mấy câu như thế này."
Đàm Mặc nhún vai, "Nhưng thực sự ông ấy nói thế mà."
Trên thực tế, lúc Đàm Mặc chuẩn bị tới thị trấn nhỏ đã gọi điện thoại nói cho Đàm Minh Bác.
Đàm Minh Bác không hổ là người làm cha vô cùng hiểu rõ con trai mình. Nghe được anh nói muốn đi tới thị trấn nhỏ để tìm Lâm Bảo Bảo là ông biết ngay dự định của con trai.
Ông sảng khoái nói: "Con đi gặp bà ngoại của Bảo Bảo cũng tốt, để cho bà ấy nhìn cháu rể tương lai, con nhớ biểu hiện tốt một chút, chờ sau khi Bảo Bảo tốt nghiệp, hai đứa kết hôn luôn là đẹp." Để tránh cho con trai cứ hai ngày ba bữa lại chạy tới bên cạnh con gái nhà người ta, lại không cho một danh phận nào cả.
Lời của cha Đàm khiến Đàm Mặc vô cùng vui mừng.
Quả nhiên cha anh rất thương con.
Thế là anh vui sướng ném mấy chuyện phiền lòng ở Đàm gia cho cha anh, để cha Đàm giúp anh xử lý.
Nếu không có Đàm Minh Bác, Đàm Mặc muốn rảnh rỗi như thế này để đi tìm cô là không có khả năng, ít nhất phải sắp xếp nhiều việc, lãng phí không ít thời gian, như thế sẽ làm hao mòn sự chịu đựng của anh.
Đàm Mặc bây giờ không phải là người có kiên nhẫn, nếu để cho anh đối mặt với những người đáng ghét kia, anh sẽ không nhịn được cắn xé bọn họ.
Đối với việc hai người trẻ tuổi ở lại ăn Tết với mình, bà ngoại vô cùng vui mừng.
Trước đây vẫn chỉ có bà và con gái cùng nhau ăn Tết, ngẫu nhiên còn có lúc con gái vướng một ít chuyện nên không thể trở về, bà cũng đã quen với cuộc sống như vậy, nào biết được năm nay cháu gái nhỏ và cháu rể tương lai lại ăn Tết với bà.
Bà rất vui sướng, liền nhờ người đi lên thành phố mua hộ rất nhiều thứ.
Vừa vặn đúng lúc những món quà mà Đàm Minh Bác mua giúp con trai để làm lễ vật cũng được đưa đến, toàn bộ đại sảnh đều kín mít toàn lễ vật.
Lâm Bảo Bảo trợn mắt há hốc mồm.
Bà ngoại kinh ngạc nói: "đây là đồ Minh Bác cho người đưa tới à? Sao lại đưa nhiều thế?" Chỉ nhìn hộp quà tặng liền biết giá cả không hề nhỏ.
Bà ngoại cũng không phải xót tiền mà là cảm thấy Đàm Minh Bác đưa quá nhiều đồ, người không biết chuyện còn tưởng rằng đây là sính lễ.
Tất nhiên bây giờ bà ngoại đã biết được tâm tư của Đàm Minh Bác, muốn để cháu gái bà làm con dâu Đàm gia.
Đàm Mặc nói: "Đây là lễ gặp mặt, lần đầu tiên con tới hai tay lại không có gì, thật sự là thất lễ nên cha con không thể làm gì khác là bổ sung cho con."
Sau khi bà ngoại nghe xong cũng không nói cái gì.
Thực ra bà chỉ là thuần túy tiếp đón cháu rể tương lai, cũng không quan tâm đến lễ quà gì hết.
Lâm Bảo Bảo không thể làm gì khác hơn là cùng Đàm Mặc chỉnh lý lại đống quà tặng ở phòng khách, sau đó đem tất cả đến để ở phòng để đồ, tiếp đó hai người cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, quét dọn nhà cửa từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
Bà ngoại là một người cẩn thận nên bà cũng dọn dẹp phòng của mình để trang trí theo sở thích.
Toàn bộ căn nhà lập tức trở nên sạch sẽ và sáng sủa hơn, đồ vật và cách trang trí tràn đầy nét cổ xưa truyền thống.
Lâm Bảo Bảo lau mồ hôi, đuôi tóc vểnh lên, trông giống như một cô bé nghịch ngợm.
Bà ngoại nhìn Đàm Mặc đang cầm chổi nghiêm túc quét sân rồi lại nhìn cháu gái trông như cô bé nghịch ngợm, nhịn không được thở dài, rõ ràng tuổi còn lớn hơn so với người ta thế mà sao bà lại cảm thấy cô giống như cô gái bé nhỏ, khiến cho lòng bà có chút không thoải mái.
Có phải bây giờ vẫn còn quá sớm hay không.
Sau khi dọn nhà xong, Lâm Bảo Bảo lại vén tay áo lên, chuẩn bị đồ ăn Tết.
Đàm Mặc đến bên cạnh cô để giúp.
Đáng tiếc anh thật sự không biết làm một số món ăn truyền thống ở trong thị trấn, ví dụ như là bánh nếp chiên và bánh bột lọc, trước đây anh chưa từng ăn, mãi đến khi đến nhà của bà ngoại Lâm Bảo Bảo. Sau khi chiên lên, thừa lúc còn đang nóng anh ăn một cái, bên ngoài giòn bên trong mềm, bên trong nhân bánh còn có vị ngọt của đậu đỏ, anh mới phát hiện ra ăn rất ngon.
Thế là Đàm đại thiếu liền ôm một đĩa bánh nếp chiên và bánh bột lọc nóng hổi ăn một cách ngon lành.
"Anh không thể ăn quá nhiều, sẽ bị nóng trong người đấy." Lâm Bảo Bảo nói.
Nhưng lúc xoay người, chính cô cũng ôm một đĩa trốn đến trước sân vừa ngắm hoa vừa ăn, bên cạnh còn có bà ngoại đang pha trà nhài.
"Thứ này nóng trong người, em cũng không thể ăn quá nhiều." Đàm Mặc lại gần, đem đĩa bưng đi, nhét một miếng vào trong miệng mình, "Để anh ăn giúp em."
Lâm Bảo Bảo: "......" Đúng là mặt dày vô sỉ!
Cuối cùng cũng đến ba mươi Tết.
Hôm nay hai người cùng nhau dán tranh tết, lại quét dọn trong sân và nhà cửa một lần nữa, thậm chí Lâm Bảo Bảo còn đi ra sân cắt mấy nhánh hoa để cắm vào bình hoa, trong phòng lập tức có loại không khí xuân ý hoà thuận vui vẻ.
Sau đó bọn họ bắt đầu làm sủi cảo, chuẩn bị cơm tất niên.
Bà ngoại làm sủi cảo rất đẹp trông giống như một tác phẩm nghệ thuật, Đàm Mặc nhìn một lúc, cũng học theo cách làm của bà, hơn nữa anh còn rất khéo, sủi cảo anh làm càng lúc càng giống của bà ngoại, chỉ có Lâm Bảo Bảo, cô làm không xấu nhưng không dễ nhìn, chỉ là đúng cách, rõ ràng cũng không phải là một cô gái khéo tay.
Cô nhún vai, đẩy số sủi cảo còn lại chưa làm xong cho hai người, còn mình thì đi vào phòng bếp làm chuyện khác.
Một lúc sau Đàm Mặc cũng đi vào.
Lâm Bảo Bảo cầm thìa đang chuẩn bị làm cá rán, liếc anh một cái, "Anh đi vào đây làm gì? Đừng nói với em là anh sẽ rán cá nhé?"
So với đồ ăn Trung Quốc, Đàm Mặc rõ ràng giỏi làm đồ Tây hơn. Nhưng đây là Tết cổ truyền Trung Quốc, Lâm Bảo Bảo cũng không muốn trên bàn cơm tất niên lại là đồ Tây.
"Anh giúp em." Đàm Mặc vừa nói vừa vén tay áo lên, hỏi cô cách làm.
Lâm Bảo Bảo chỉ vào nồi Phật Nhảy Tường chưng từ hôm qua nói: "Anh để ý nó giúp em."
Đàm Mặc nhịn không được nhìn cô một cái.
Cuối cùng anh vẫn đứng cạnh Lâm Bảo Bảo nhìn cô rồi học theo , sau đó rất nhanh đã có thể bắt tay vào làm giúp cô.
Đối với năng lực học tập mạnh mẽ của anh những ngày gần đây mặc dù Lâm Bảo Bảo đã nhìn thấy được, nhưng bây giờ vẫn bị anh làm cho bất ngờ.
"Trước đây em cũng không biết anh lợi hại như vậy." Lâm Bảo Bảo nhịn không được nói, "Trước đây anh không phải là đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước sao?"
Đàm Mặc thừa cơ hôn ở môi cô một cái, nghiêm trang nói: "vì em, anh chỉ có thể cố gắng học tập, về sau em chỉ cần làm nữ vương, cái gì cũng không cần phải động tay."
Lâm Bảo Bảo: "......" Không biết vì sao, có chút muốn đánh anh.