Editor : Phương Huyền + Bạch Lộc Thời
Buổi tối, đám người tụ tập cùng một chỗ ăn hải sản tiệc, Lâm Bảo Bảo nhìn thấy Mộ Phong.
Anh đã khôi phục lại bình thường lấy lại bộ dạng anh tuấn như anh mắt trời, cùng người chung quanh đùa giỡn nói chuyện phiếm, vừa chơi oẳn tù tì vừa uống bia, phảng phất bộ dạng ảm đạm, hồn phách thất lạc của anh lúc buổi chiều chỉ là ảo giác của cô.
Đối với chuyện này, tâm tình của cô mười phần bình tĩnh.
Chuyện cảm tình, dưới cái nhìn của cô hợp thì yêu thôi, không hợp không yêu thì đành làm tổn thương người ta. Không phải chỉ dựa vào một lời nhiệt huyết cùng yêu thích liền có thể ở chung với nhau, cần phải cân nhắc rất nhiều về việc thực tế, đặc biệt là...
Sắc mặt của cô hơi tối, không muốn suy nghĩ tiếp những cái kia.
Đàm Mặc bưng một ly đá qua cho cô, thấy cô thần sắc khác thường, hỏi: "sao thế?"
Nghĩ đến một chút số chuyện cũ không vui, Lâm Bảo Bảo thần sắc mệt mỏi , không muốn cùng anh nói chuyện.
Đàm Mặc cũng không thèm để ý, anh ngồi ở bên cạnh người cô, một đôi chân dài tùy ý co duỗi, cùng với đùi của cô ở cạnh nhau, cách một lớp vải, dường như có thể cảm giác được nhiệt độ của nhau. Lâm Bảo Bảo bị anh làm cho có chút không được tự nhiên, muốn rời khỏi đó, liền bị anh quay đầu nhìn qua, một đôi mắt đen thâm thúy nhìn không ra cảm xúc.
Lâm Bảo Bảo không hiểu sao lại thấy lúng túng.
Ở trên đảo có nơi chuyên cung cấp dịch vụ ăn uống cho du khách, nơi Lâm Bảo Bảo mời khách, có nhân viên phục vụ đem hải sản mà đầu bếp mới làm xong bưng lên, bọn họ liền có thể ngồi ở nơi có phong cảnh nhiệt đới và thưởng thức đồ ăn, cách đó không xa còn có sàn nhảy, có ca sĩ đang hát ở nơi đó, bâu khí thực sự rất nóng. (Nóng không phải do trời nóng mà do bầu không khí náo nhiệt thôi nha)
Nhưng Lâm Bảo Bảo lại cảm thấy có chút ầm ĩ, nhịn không được nhíu mày lại.
"Nhị bảo, em không thoải mái sao?" Có một nam sinh quay đầu hỏi thăm.
Bọn họ hiếm khi đi du lịch cùng nhau,lại thêm chung quanh cũng là người đồng lứa, dưới ánh đèn, nhưng sinh viên bình thường quen thuộc phảng phất bộ dạng cũng thay đổi, khiến người ta tâm động không thôi, bất tri bất giác liền như có chút choáng váng.
Nếu như không phải Lâm Bảo Bảo bên cạnh có một "vị hôn phu" trông coi, những nam sinh khác đã sớm vây quanh ở bên người cô để lấy lòng.
Mặc dù không thể lấy lòng được, nhưng vì Lâm Bảo Bảo là người mời bọn họ, bọn họ cũng sẽ không mặc kệ cô được.
Lâm Bảo Bảo cười nói: "em không có không thoải mái, ngược lại là các anh, khỏi phải khách khí với em."
Đám người không khỏi cười lên, gây rối nói đêm nay muốn làm thịt ví tiền của cô làm cho cô phải thổ huyết thì thôi.
Lâm Bảo Bảo hiếm thấy yên lặng ngồi ở đằng kia, ăn cũng không nhiều, một mực uống nước.
Lúc này, Đàm Mặc tay chạm vào mặt của cô, cô quay đầu nhìn lại, nhìn thấy dưới ánh đèn, Đàm Mặc khuôn mặt anh tuấn đến mức khiến phụ nữ phát cuồng, trên mặt quen thuộc không có biểu lộ cảm xúc gì.
Anh hơi hơi cúi đầu, trong tiếng nhạc ồn ào, bám vào bên tai cô nhẹ nói: "em có muốn về nghỉ ngơi không?"
"Không trở về!" Lâm Bảo Bảo tùy hứng nói.
Anh cũng không tức giận, một mực tại sờ mặt cô, "trông em có vẻ rất mệt mỏi."
Lâm Bảo Bảo hé miệng, muốn nói cô mệt mỏi như vậy là do ai làm hại, nhưng thấy giống như quá mập mờ, sưng mặt lên không muốn nói chuyện.
Đàm Mặc cũng không thúc dục cô, chỉ là một mực nhìn cô, anh biết cô rất mệt mỏi, không dâng lên nổi hứng thú chơi, nhưng lại không rõ cô vì lý do gì không chịu rời đi. Tâm tư của cô luôn luôn phức tạp, anh từ thời thiếu niên cũng không có biện pháp tìm hiểu được, nhưng việc này cũng không hề ảnh hưởng tới hắn, hơn nữa lạ càng một mực chú ý cô.
Một bữa ăn tối này kéo dài đến mười một giờ đêm.
Các nam sinh vẫn còn nhiệt huyết chơi uống rượu theo lệnh, các nữ sinh có chút chống đỡ không nổi, nhao nhao quyết định trở về khách sạn nghỉ ngơi, Lâm Bảo Bảo cũng cảm thấy không thoải mái, sau khi tính tiền xong cũng rời đi.
Đàm Mặc tự nhiên cũng đi theo cô.
Cùng bọ họ chia tay nhau, hai người trở lại khách sạn nơi họ ở.
Không nghĩ tới vừa tới đại sảnh khách sạn, đã thấy Đàm Minh Bác ngồi ở đằng kia đọc tạp chí tài chính và kinh tế, một bộ dạng chờ bọn họ về.
Hôm nay Lâm Bảo Bảo đặc biệt gọi điện thoại nói cho Đàm Minh Bác, cô có bạn học cũng đến đảo chơi, quyết định cùng bọn họ tham gia hoạt động ở cùng một chỗ. Đàm Minh Bác là một người thông tình đạt lý , căn dặn bọn họ vui vẻ mà chơi, không nói gì thêm.
"Đàm thúc thúc, làm sao còn chưa đi ngủ?" Lâm Bảo Bảo cười hỏi.
Đàm Minh Bác mỉm cười nói: "chú không mệt mỏi, ở đây hóng gió đêm một lát."
Lâm Bảo Bảo chính thích kiểu quan tâm như vậy, rõ ràng lo lắng cho bọn họ, nhưng sẽ không nói ra những lời khiến cho người trẻ tuổi cảm thấy chán ghét, là một vị trưởng bối dễ dàng khiến cho người ta yêu thích.
Đáng tiếc không phải ba cô.
Hai người nói chuyện một cách đơn giản, Đàm Minh Bác nhìn sang con trai lạnh lùng ở bên cạnh, nói: "xem ra các con rất mệt, đi nghỉ ngơi đi."
Lâm Bảo Bảo chính xác rất mệt mỏi, cùng ông nói chúc ngủ ngon, liền trở về phòng.
Đàm Minh Bác đứng ở đằng kia, nhìn bọn họ rời đi, nhịn không được lại thở dài.
Trở lại phòng, Lâm Bảo Bảo đơn giản rửa mặt một cái, thay đổi áo ngủ, lúc đi ra phòng tắm, không ngoài ý muốn nhìn thấy bên giường có người đàn ông đang ngồi.
Nàng ngáp một cái, vẻ mặt buồn ngủ, liên tục hai đêm bị Đàm đại thiếu chơi đùa không có nghỉ ngơi tốt, hôm nay lại vui chơi vận động với cường độ cực lớn, có khá hơn nữa thì tinh lực cũng chống đỡ không nổi, cuối cùng quá buồn ngủ.
Cô không thèm để ý đến Đàm đại thiếu gia có bệnh, hướng lên trên giường lăn một vòng, buồn ngủ.
Ngay lúc cô sắp ngủ, sau lưng dán tới một lồng ngực ấm áp, một đôi tay từ sau lưng cô đem cô ôm lấy.
Lâm Bảo Bảo vậy mà lại không mở nổi mắt, muốn phản kháng nhưng lại lười không muốn động đậy, liền duy trì tư thế không thoải mái này, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Ánh sáng mặt trời từ cửa sổ tiến vào, lúc chiếu vào mí mắt cảm thấy đau nhức, Lâm Bảo Bảo mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại, Lâm Bảo Bảo ngây ngốc nằm một lát, thần trí mới hoàn toàn thanh tỉnh, cũng cảm thấy thân thể khác thường, cô toàn thân đều nhanh muốn cứng ngắc lại, mà kẻ cầm đầu, lại đang dán vào cô ngủ say sưa, một đôi tay vẫn vững vàng ôm lấy eo của cô, để cho cô không thể động đậy.
Lâm Bảo Bảo đột nhiên có chút bất đắc dĩ, bên trong sự bất đắc dĩ lại có chút lười biếng, thậm chí không muốn lại cùng anh gây sự.
Có thể là mấy ngày nay bị kích động quá nhiều, mặc kệ Đàm đại thiếu có làm gì nữa, cô vậy mà đã hình thành thói quen, nói không chừng sau một thời gian, bọn họ thật sự kết hôn, cô lại còn có thể thong dong bình tĩnh đối mặt.
Lâm Bảo Bảo đem hai tay đang ôm bên hông mình bỏ ra, từ trên giường đứng lên.
Cô buộc lấy mái tóc rối bời, quay đầu nhìn về phía Đàm Mặc còn đang ngủ say, nhìn anh ngủ ngon như vậy, lập tức cảm thấy có chút không công bằng, nhịn không được đưa tay đi bóp mặt của anh.
Khuôn mặt của đàn ông cùng phụ nữ quả nhiên khác biệt, bạn của cô khi ngủ da mỏng thịt mềm, sờ lên xúc cảm rất tốt. Nhưng mặt của Đàm Mặc thịt cũng không nhiều, sờ lên thô ráp , mười phần vô vị.
Hành hạ như thế, khuôn mặt anh tuấn trên giường cũng mở to mắt.
Đôi mắt anh nhìn mông lung, phảng phất không rõ xảy ra chuyện gì, cứ như vậy ngơ ngác nhìn cô.
Lâm Bảo Bảo không phải lúc nào cũng nhìn thấy bộ dáng anh như vậy, bất giác tâm tình tốt hơn, từ trên giường đứng lên, liếc mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại, phát hiện đã xấp xỉ 11h.
Lâm Bảo Bảo sắc mặt có chút cứng ngắc, nhanh chóng rời giường.
Chờ bọn họ xử lý các vấn đề cá nhân xong, sau khi đi ra khỏi phòng, quả nhiên không thấy hai chị em Đàm gia và Đàm Minh Bác.
Người khôn khéo như Đàm Minh Bác, có thể đã sớm biết con của ông mỗi tối đều hướng về phòng của cô, cho nên mười phần quan tâm mà không có để bọn họ rời giường, hơn nữa đem hai đứa con còn lại đi ra ngoài chơi, không có tới quấy rầy bọn họ.
Người cha như này cũng chu đáo quá đi.
Lâm Bảo Bảo lại không hiểu rõ ý tức của ông,cảm thấy chính mình ngu ngốc giống như heo vậy.
Trong điện thoại di động có thông báo mấy cuộc gọi nhỡ, đến từ Mộ Phong, còn có một số tin nhắn, cũng là hỏi cô đã dậy chưa , bọn họ hôm nay dự định đi thuyền ra biển mò cá, hỏi cô có muốn cùng đi hay không.
Lâm Bảo Bảo lập tức đáp ứng, đương nhiên là phải ra biển chơi rồi, cô không muốn ở lại trên đảo cùng Đàm Mặc hai người không nói gì cùng nhau!