Ngụy Viên Viên run rẩy mở miệng nói, nhưng cuối cùng vẫn không thốt lên được câu nào. Thủy An Lạc thấy bên kia đang định đánh tiếp Kiều Nhã Nguyễn đang lăn lộn dưới đất, cô cuống đến mức muốn hét lên.
Kiều Nhã Nguyễn còn đang nghĩ cách đối phó thì đột nhiên gã đàn ông định đánh cô bị người ta đẩy ra, tiếp đó là mấy cú đá nện xuống tên vệ sĩ đó, chẳng mấy chốc mà hai tên vệ sĩ kia đã ngã xuống đất rên rỉ.
Hai tròng mắt Thủy An Lạc bỗng siết chặt lại, trông thấy người đàn ông đang đỡ Kiều Nhã Nguyễn còn đang ngơ ngác ở bên kia lên thì khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Đàn anh?" Cô thấp giọng gọi một tiếng.
Hôm nay, Mặc Lộ Túc vẫn mặc chiếc áo khoác đen ngày hôm qua, trông anh đỡ hơn hôm qua nhiều nhưng sắc mặt vẫn hơi tái.
Những chỗ mà Kiều Nhã Nguyễn đang phát đau vì bị đánh bỗng chốc không còn cảm thấy đau đớn gì nữa.
Vừa nãy đàn anh thật ngầu quá đi mất!
"Lạc Lạc, buông tay!" Giọng nói trầm thấp của Mặc Lộ Túc vang lên.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com