Chương 10: Thầy , Mợ ơi .Thế Giới Của Con
- A, Thân em ía a như tấm lụa ...đào .Mang ..mang ra chợ ...ấy ía a là mang ra chợ ..bánPhất ...phơ ,là biết í ơi rơi vào rơi vào tay ai đấy ?Rơi vào ...rơi vào cái chốn giàu sang , rủi chốn hẩm hiu.Ôi khổ chửa , chồng cười mình cười . Chồng khóc mình khóc .Nó bạc bẽo cũng mặc ... thân mình . Nó trăng hoa ...mình ghen mình ghét .....Ơi ới , thiệt chán chửa !Cái phận lấy chồng người lấy vợ đời .Buổi tối Ngọc Y ngồi cùng mợ ở ngoài phố , nghe cô đào cất hát lay tiếng. Giọng cô vừa đanh đanh lại có cái ngọt ngọt , vừa mền mại lại chua nghe như rất miệt sự đợi . Cô mặc cái áo lam , đeo cái yếm trắng , quần lĩnh gõ bộ phím.Mắt luôn đăm chiêu nhìn người nghe , rồi cất tiếng hát . Đôi mắt xám cứ nhìn cô mãi , một giây cũng không rời giọng cô . Cậu nhìn bằng cả sự yêu thích lần cái si mê của âm hưởng quê mùa nơi sinh cậu ra . Không phải tự dưng người ta muốn nghe xẩm , đó không chỉ là khía cạnh âm nhạc .Mà nó còn là bộ phận tiếng nói , đầy thân quen của chính cuộc sống của những người chung cảnh ngộ . Hiểu và đồng cảm , từ đó không khó để cảm âm và yêu thích . Ngọc Y cậu nghe từ tấm bé , từ lời hát bâng khuâng của những bác nông dân ban sớm ra đồng sớm.Từ những cô chị đang tuổi xuân ,ban tối tụ tập ở đình để hát cho vơi chút tăm tối của hiện thực . Ngay cả chính mợ cũng đã hát cho cậu nghe.Trong những lúc cao trào , khuôn miệng đáng yêu vô thức không ngừng góp thêm tiếng theo cô đào trên chiếu .Mợ nhìn khuôn mặt cậu lúc lộ vẻ hào hứng , thì che miệng cười hạnh phúc. Vì có bao giờ mà con mợ có được thoải mái lần đâu, 18 tuổi đẹp như trăng tròn , vốn là tuổi thắm những cái mơ mộng con con , cậu lại hiểu chuyện sớm . Không tần tảo , thì cũng khép nép như dáng người đã yên gia thất . Cậu đã chu toàn đến mức , mợ đã chẳng cần phải lo .Trong những cái cậu thích là nghe xẩm , lúc đó âu cũng mợ mới thấy được khuôn mặt đúng nghĩa 18 ấy của người con trai . Một khuôn mặt trắng mịn như phấn , đôi mắt long lanh , mày ngài khuôn miệng đẹp và tươi tắn .Cậu lúc nào chỉ hơi nhìn , về phía chính diện đôi mắt xám trong . Khép mắt như mơ màng .Nghe xẩm xong trời , đã về dần khuya . Hai mẹ con lại dắt nhau , ra ngõ . Ngồi ở một hàng phở . Không phải hàng cao sang gì , chẳng quá chỉ là một gánh phở nhỏ ,đặt cạnh chân tường . Phía trước dàn dăm cái bàn gỗ cũ kĩ .Trong đêm , nơi hàng phở chỉ bốc mùi thơm nghi ngút khói từ nồi nước dùng , và chiếc bóng đèn treo đầu ngõ , tỏa ánh sáng mờ mờ , chỉ chiếu khoảng một khoảng .- Ngon chứ con ?Mợ nhìn con , thầm hạnh phúc hỏi . Cậu kính cẩn dùng gắp một miếng thịt bò sang tô mợ .- Dạ ngon ạ , lâu mới được sang , cũng phải tranh thủ chứ . Mợ mau ăn đi mợ .Đối với người khác , có thể phở không phải thức gì đắt tiền . Nhưng đối với cậu nó là món quà xa xỉ , một quà vừa thanh nhã lại đầy đủ dược chắt chiu những gì tốt nhất đất trời phát cho . Một tinh thần thiết yếu của những ai đã và sẽ đang vào cái xứ hoa lệ này .Nghe cậu giục , mợ cúi đầu tủm tỉm cười . Gật đầu bảo .- Rồi , mợ ăn để con vui .Hai mẹ con không nói gì nữa chỉ nhìn nhau mà cười . Ngoài phố , những ngôi nhà cũng đã dần tắt đèn , chỉ còn lác đác một vài nhà chưa tắt hẳn . Ánh đèn treo đầu gõ , chiếu một vùng sáng lờ mờ giữa con phố đen khịt .Và phố thị dường như săp tàn dần cái náo nhiệt .Gió rít một hơi lành lạnh , thôi qua gánh phở . Ngọc Y cậu có thể cảm nhận được con gió như đang chậm rãi chạm lên lưng , một hơi lạnh đến dựng người .Và trước mắt Thăng Long đã dần im hơi , và bóng tối dần xâm nhập khắp nơi nơi .Dùng xong bát phở , cậu theo mợ về hiệu thuốc để nghỉ qua đêm , ngồi trên xe lô . Ngang qua Tràng Tiền , những kí ức vẫn cứ văng vảng trong đầu cậu . Con phố náo nhiệt dọn ra từ tủ những cây kem đủ màu .Cùng hòa cái tiếng hò reo của lũ trẻ thị thành . Tuy nhiên cái khiến cậu nặng lòng nhất , chính những người đàn ông da trắng cao ráo, mặc áo sơ mi ngắn tay, đi bên cạnh bọn trẻ . Nó cho cậu một cảm giác ghen tị và nhớ Thầy .Thầy dường như chỉ hiện hữu qua lời kể của mợ , lá thư tay kèm quà được gửi đều đặn . Cùng một bức ảnh .. Bức ảnh duy nhất cả gia đình chụp chung với nhau khi cậu đầy tháng . Trên tấm ảnh trắng đen bé xíu , đã cũ ở góc , mợ mặc áo dài nhung đeo kiềng bạc ngồi ngắn trên ghế ẵm lấy cậu .Còn Thầy mặc bộ vest xám , đặt ngón tay đeo nhẫn cưới lên thành ghế , cả ba đều đưa mắt hướng thẳng , nở một nụ cười khiêm tốn .Trong ảnh khuôn mặt thầy , hiền hậu . Đôi mắt xám có chút buồn , cậu phỏng đoán thầy là một người bố không hay trách móc con cái , mà sẽ thủ thỉ nhiều điều nhỏ nhặt . Giáo dục con bằng cả tình cảm , cứng cỏi cần thiết của ông .Đến lúc trở về nằm trên chiếc giường sau gian hiệu thuốc , nhìn về hướng của sổ . Cậu vẫn không thôi háo hức rằng một ngày không xa , thầy nhất định sẽ về . Ôm lấy cậu , xoa đầu cậu và xuýt xoa cậu đã lớn và rất giống mình .- Mợ khi thầy về , mợ sẽ không khóc nữa đúng không mợ ? Con mong thầy mau về . Với mợ con mình , vì gia đình mình là điều tuyệt vời nhất của con .Đôi mắt xám , nhìn khuôn mặt trái xoăn của mợ nằm kế bên đã nhắm mắt ngủ yên , trong đêm đầy sao , cậu trút bỏ cái mạnh mẽ , thấp đầu tìm hơi ấm của mẹ . Để thủ thỉ ,để bản thân được phép bé lại .