webnovel

Đến công ty

Sáng hôm sau Tư Dao thức dậy sớm, cô vệ sinh cá nhân xong ăn sáng rồi mặc vào trang phục đã được Hồ Điệp chọn sẵn, sau đó lại được Hồ Điệp trang điểm nhẹ nhàng phù hợp với công việc, đứng trước gương là hình ảnh cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn với mái tóc đen dài xõa tung, bên cạnh gần mang tai cài một chiếc kẹp tóc có đính đá trong suốt như pha lê, đôi bông tai cùng kiểu với kẹp tóc, chiếc áo sơ mi lụa đơn giản màu trắng, phối với chân váy bút chì xẻ đùi màu đen, chân đi giày cao gót đen, trông cô lúc này khác với hình ảnh nhị thiếu phu nhân ngày thường với búi tóc trễ vai và sườn xám nghiêm túc.

Cô bây giờ vừa chín chắn trong bộ đầm công sở, nhưng gương mặt vẫn mang nét ngây thơ đáng yêu, bộ đầm lại tôn lên đường cong bốc lửa, thật giống tiểu yêu tinh.

Chừng mười phút sau, có tiếng xe hơi chạy vào từ cổng phụ, tài xế bước ra và cung kính:

"Mời nhị thiếu phu nhân lên xe, chủ tịch đang đợi, tôi xin tự giới thiệu tôi là Đắc Vũ, hiện đang là thư ký kiêm luôn nhiệm vụ lái xe cho chủ tịch."

"Chào anh, tôi là tiêu Dao, rất mong anh giúp đỡ và chỉ bảo nhiều hơn." Tiêu Dao lễ phép trả lời.

"Vâng, sau này chúng ta sẽ làm việc cùng nhau, nhanh đi thôi, Chủ Tịch đang chờ," nói rồi Đắc Vũ nhanh chóng ra mở cửa xe.

Tiêu Dao cúi đầu bước vào xe nhưng thấy cha chồng đang ngồi sẵn ở ghế bên cạnh khiến cô chững lại, cô cứ nghĩ cha chồng đã đến công ty và chờ cô ở đó, không ngờ ngày đầu tiên đi làm đã ngồi cùng ông khiến cô cảm thấy không được tự nhiên lắm.

"Còn không nhanh lên xe, con muốn ngày đầu tiên đã đi làm trễ."

Tiêu dao ngại ngùng bước lên xe sau đó đóng cửa lại, cô khẽ chào cha rồi ngại ngùng hai tay đan đằng trước, dáng ngồi khép nép, tư thế này vô tình lại làm cho hai canh tay ép bầu ngực của cô khiến nó căng phồng và bật tung ra vài hàng nút, vì cô ngại ngần cúi đầu và cụp mắt nên không để ý, nhưng Dương Sơ Tiêu thì nhìn thấy hết, ngay cả chiếc áo ngực cũng không che hết được bầu ngực to, chiếc áo sơ mi bung cúc làm lộ ra một mảng ngực trắng mịn, áo ngực chỉ che được gần một nửa bầu ngực khiến đầu núm vน' đỏ hồng như muốn tràn ra ngoài, Dương sơ Tiêu liếc nhìn lên gương chiếu hậu đưa ra ánh mắt cảnh cáo tài xế để anh ta không nhìn lung tung,.. thực ra rất chuyên nghiệp, chỉ chuyên tâm làm việc của mình.

Dương sơ Tiêu nhìn bầu ngực của Tiêu Dao không chớp mắt, nó cứ nhấp nhô theo từng nhịp thở của Tiêu Dao, khi cô hít vào, bầu ngực căng lên làm núm vú trồi ra khỏi áo lót, khi cô thở ra nó lại tụt vào bên trong áo, cứ như đang chơi trốn tìm, Dương Sơ Tiêu lúc đó thật muốn giựt phăng cái áo lót ra cho khỏi vướng tầm nhìn của ông, nhưng may mà ông kìm chế được.

Nhìn được một lúc, lúc này ông mới khẽ gọi:

"Dao nhi."

"Dạ." cô giật mình vội trả lời

"Con chỉnh lại trang phục đi."

Dương sơ Tiêu vừa nói vừa liếc nhìn ngực cô làm Tiêu Dao theo bản năng nhìn theo, thấy áo mình bị bung nút, cô lại gần như hở hết bầu ngực trước mặt cha chồng làm cô thấy cực kỳ xấu hổ, cô vội vàng cài lại nút áo sau đó lí nhí:

"Con..con xin lỗi."

"Lần sau chú ý chút."

"Vâng, thưa cha."

Xe chạy chừng nửa tiếng đến công ty, Đắc Vũ phải đi cất xe nên Tiêu Dao và cha chồng lên văn phòng trước, phòng làm việc của chủ tịch rất rộng, có cả phòng tắm và phòng ngủ, ngoài bàn làm việc cực lớn của chủ tịch ra còn một bàn nhỏ dành cho Tiêu Dao, đáng lý phòng của thư ký bên ngoài, nhưng Dương Sơ Tiêu vì muốn ở gần Tiêu Dao nên mới sắp đặt bàn làm việc của cô ngay trong phòng mình.

Thư ký lên, mang Tiêu Dao ngồi xuống bàn, đưa cô vài tập hồ sơ, bảo cô đọc, còn anh thì đi pha trà cho chủ tịch, Tiêu Dao vừa đọc vừa thầm quan sát thư ký Đắc Vũ, thực ra Dương Sơ Tiêu chỉ muốn đưa cô đến cạnh mình, chứ ông thừa sức nuôi cô, nhưng thấy cô nhiệt tình như thế nên cũng mặc kệ, để cô muốn làm gì thì làm.

Công việc của chủ tịch như ông cũng không quá bận rộn, vì dưới ông còn tổng giám đốc và giám đốc chi nhánh, ông chỉ cần đưa ra các quyết định quan trọng thôi, bây giờ sau khi ngồi nửa buổi ở công ty, ông liền đi tụ họp với các cổ đông và đối tác đi chơi golf và tất nhiên Đắc Vũ cùng Tiêu Dao cũng phải đi theo.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Dao được tham gia buổi tụ họp kiểu này, ở sân chơi golf cô đã gặp được những người nổi tiếng thường xuất hiện trên các bản tin ti vi, bên cạnh họ là những cô gái với thân hình bốc lửa và khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng, thậm chí có cả người mẫu nổi tiếng, một người đàn ông trong số họ thấy Dương Sơ Tiêu liền tới gần bắt tay và chào hỏi:

"Anh Dương, lâu quá mới gặp, mấy hôm nay anh đi đâu thế, Bây giờ anh cũng suy nghĩ thấu đáo mà dắt theo người đẹp giải khuây rồi à." vừa nói anh ta vừa đá mắt sang phía Tiêu Dao, Tiêu Dao lúng túng đang tính lên tiếng thì Dương Sơ Tiêu đã lên tiếng trước:

"Dao Dao, đây là Chu Thiếu Khanh, sau này có thể thường xuyên gặp."

Tiêu Dao nghĩ có lẽ cha không muốn cho mọi người biết cô là con dâu Dương gia nên không giới thiệu cô, vì vậy cô cũng chỉ dám chào hỏi và nói tên mình:

"Chào Chu tiên sinh, tôi là Tiêu Dao, đang là thư ký tập sự bên cạnh Dương tổng, rất vui vì được gặp anh." nói rồi cô khẽ cúi người chào hỏi.

Chu Thiếu Dương đưa tay ra định bắt tay cô nhưng thấy cô đã cúi đầu rồi nên anh đành rút tay lại, sau đó quay sang nói thầm bên tai Dương Sơ Tiêu:

"Cậu kiếm đâu được cô em ngon thế, nhìn khuôn mặt kia chắc còn đang đi học hả, coi chừng bị cô ta gài bẫy thưa kiện vì tội hiếp dâm trẻ vị thành niên đấy."

"Đừng nói bậy, cô ấy không phải loại như cậu nghĩ, chính cậu mới nên cẩn thận với mấy cô em của cậu thì hơn."

"Rồi rồi, tôi biết rồi , chúng ta ra làm vài gậy chứ, hoạt động tay chân chút."

Dương Sơ Tiêu dặn dò Tiêu Dao ngồi bên trong ghế chờ, còn ông gia nhập với đám bạn đánh golf, tiêu Dao nhìn người đàn ông có thân hình cao to, nổi bật trong đám người, nhìn ông như con cháu của họ chứ không phải bạn đồng trang lứa, thỉnh thoảng cô nghe thấy những tiếng vỗ tay cổ vũ, cô cũng vỗ tay cổ vũ cha chồng mỗi khi ông thực hiện được cú đánh bóng đẹp.

Dương Sơ Tiêu thỉnh thoảng quay lại bắt gặp ánh mắt sùng bái của cô càng làm ông thêm hăng hái. Khi ông quay trở lại thì cũng đã là buổi chiều, Tiêu Dao nhanh chóng mở nắp chai nước lạnh và đưa cho ông, Dương Sơ Tiêu giả vờ không chú ý, cả bàn tay ông trùm lên tay cô, tay ông thì rất nóng, nhưng tay cô lại rất mát, Tiêu Dao ngại ngùng rụt tay lại, cô nhỏ giọng lí nhí:

"Cha, người uống nước đi, người chơi rất tuyệt."

"Ồ, con cũng biết chơi golf à?"

"Dạ không, nhưng con thấy cha có tư thế đẹp và đánh rất chính xác." Tiêu Dao trả lời, trong lòng có chút xấu hổ.

"Vậy sau này cha sẽ dạy con, ngoài ra, trước mặt người ngoài con không nên gọi cha là chủ tịch hoặc cha."

"Vậy con phải gọi là gì? " Tiêu Dao bối rối.

Dương Sơ Tiêu nheo mắt cười, khuôn mặt lúc này trông thật gian xảo, bỗng nhiên Dương Sơ Tiêu nhìn thấy một bóng người đang lắc lư về phía mình, hắn đột nhiên kéo mạnh Tiêu Dao đang đứng bên cạnh khiến cô trượt chân ngã ngay lập tức vào trong lòng và ngồi ngay trên đùi ông, hai tay ông vòng qua eo ôm cô chặt cứng, cô hoảng sợ định đứng dậy thì nghe thấy ông thì thầm vào tai cô, hơi thở của ông phả vào mặt cô khiến cô cảm thấy mặt như muốn bốc hỏa.

"Đừng động đậy, cha cần con giúp đuổi người này đi."

Tiêu Dao còn chưa hiểu rõ tình hình thì thấy một cô gái xinh đẹp mặc trang phục chơi golf nhìn mình dò ​​xét rồi nở một nụ cười cực kỳ quyến rũ và nói:

"Dương tổng, lâu lắm rồi em không thấy anh, là vì ​​anh có người mới nên quên em rồi sao?"

Dương Sơ Tiêu im lặng cầm chai nước uống, tiếng ừng ực mạnh mẽ trên đỉnh đầu Tiêu Dao khiến da đầu cô tê dại, mông cô ngồi trên đùi bố chồng, hai tay ông lại vòng qua eo ôm lấy cô thật chặt, cô có cảm giác như đang ngồi trên một đống than, cơ thể của cô có thể bốc cháy bất cứ lúc nào.

"Anh đáng ghét quá, người ta chỉ quan tâm hỏi thăm anh thôi anh cũng không cần phải phớt lờ em như thế chứ, nhưng nhìn cô gái nhỏ trong lòng anh có vẻ yếu đuối, nếu ngày nào anh cảm thấy chán cô ấy thì hãy tìm đến em nhé."

Nghe được những lời này, Tiêu Dao quả thực cảm thấy nóng bừng, cô không dám ngẩng mặt lên, ngay cả Dương Sơ Tiêu cũng có thể cảm nhận được hơi ấm qua lớp vải, ông hạ ánh mắt xuống và nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn, đôi tai đỏ bừng của cô, nhận ra sự xấu hổ của cô, lúc này Dương Sơ Tiêu mới chậm rãi nói:

"Hừm, tôi nhớ giữa chúng ta không quá thân thiết, cô là ai, tốt nhất là cô nên rời đi khỏi tầm nhìn của tôi thì hơn."

Cô gái cứ nghĩ đàn ông không chê nhiều phụ nữ nên cô ta mới mặt dày đến làm quen như vậy, nếu may mắn cô có thể lăn lộn trên giường với ông thì càng tốt, nhưng không ông rất lạnh lùng, không thương hương tiếc ngọc gì cả, không đạt được mục đích nên cô ta lắc mông bỏ đi.

"Con nên tập làm quen với những việc như thế này đi, sau này sẽ có rất nhiều người như thế này muốn tiếp cận cha, cha không muốn phí thời gian vào những chuyện như vậy, nên ở bên ngoài nếu có phụ nữ nào có ý định muốn tiếp cận cha thì con cứ giả bộ làm người phụ nữ của cha và đuổi cô ta đi là được, con hiểu ý cha chứ?"

"Dạ, con hiểu rồi cha, bây giờ con đứng dậy được chưa?"

"Đã bảo đừng gọi là cha."

"Nhưng thật sự con không biết gọi cha là gì, Dương tổng?"

"Được rồi, trước mắt người ngoài thì cứ gọi tên cha đi, con thử gọi xem."

"Thưa cha, điều này không hợp quy củ, con không dám."

"Đây là công việc, con hãy chuyên nghiệp đi, gọi thử xem."

Giọng nói ấm áp của Dương Sơ Tiêu vang lên trên đỉnh đầu khiến cô tê dại, cô run rẩy mở miệng gọi:

"Cha... vậy...Sơ Tiêu."

Nghe Tiêu Dạo gọi tên mình, Dương Sơ Tiêu hai tay siết chặt eo cô, vòng eo thon gọn như muốn gãy, cô hoảng sợ bỏ tay bố chồng ra rồi nhanh chóng đứng dậy. Dương Sơ Tiêu cũng không muốn trêu chọc Tiêu Dao sợ nàng hoảng sợ, ông bất đắc dĩ buông ra.

Đến giờ, Đắc Vũ lái xe đến đón, cả ba cùng trở về biệt thự.

Hôm nay thực sự là một ngày đặc biệt đối với Tiêu Dao, cô vừa vui vừa bối rối. Cô hạnh phúc vì có được công việc mới mà biết bao người mơ ước, cô cũng bối rối vì có những việc không biết mình có làm được không. Cô không muốn ngày đầu tiên đi làm đã khiến bố chồng thất vọng nên mọi việc bố chồng yêu cầu cô đều cố gắng hoàn thành tốt, cô tin chắc bản thân cô sẽ hoàn thành tốt mọi yêu cầu mà bố chồng đề ra đối với cô, nghĩ về tương lai tươi sáng đang ở phía trước khiến cô cảm thấy thật hào hứng, trở về phòng ngủ, cô ngâm mình trong bồn tắm, suy nghĩ về những kế hoạch cho tương lại.

Next chapter