Thư viện yên ắng, chỉ có những tiếng lật mở sách, tiếng trao đổi, âm thanh phát ra đều vô cùng nhỏ. Trong góc khuất cạnh cửa sổ, có một cô gái đang ngồi đung đưa chân, tay chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa kính, trước mặt cô ấy là cuốn sách bìa nâu đóng thật dày, chiếc bút máy nằm ngay ngắn bên cạnh. Điều gì sẽ xảy ra tiếp nhỉ? Cô gái đó luôn tự hỏi mình như vậy, bàn tay nhỏ bé vươn ra chỗ ánh mặt trời chiếu trên bàn, đùa nghịch với tia nắng. Ừm... điều gì sẽ xảy ra tiếp nhỉ? Những người đó sẽ lựa chọn thế nào? Anh ấy, sẽ lựa chọn thế nào? Có vẻ như ý tưởng mới xuất hiện, cô gái đó cầm chiếc bút máy lên, tiếp tục viết vào quyển sách những câu chuyện dang dở, cô gái đó, chính là tôi.
[Ở một vùng quê yên bình, có một đứa trẻ ra đời. Xung quanh khu vực đó chỉ có duy nhất một đứa trẻ này. Không có bạn bằng tuổi, cứ thế lớn lên một mình như vậy, sinh vào ngày rằm, đặt tên là Quỳnh. Từ hoạt bát đáng yêu trở nên nhút nhát tự ti, càng ngày càng xa cách những người thân trong gia đình. Mắc chứng rối loạn cảm xúc, không ngăn cản được bản thân, lựa chọn tự sát. Sau khi Quỳnh nhận ra bản thân đã chết, linh hồn bắt đầu rời đi, đi mãi, đi mãi. Không biết bản thân đang đi đâu, chỉ là rất muốn đi. Trong lòng trống rỗng lại cố chấp vì điều vô hình nào đó, Quỳnh không biết. Ngồi nhờ chuyến xe ngang đường, vô tình gặp em cùng cha khác mẹ của Han Jimin, đi cùng người đó sang Hàn Quốc. Trên quãng đường đi phải né tránh những linh hồn cũng mang khát vọng đi đến một nơi xa như mình, nếu không sẽ gặp rắc rối lớn. Linh hồn của Quỳnh vượt qua quãng đường rất dài, để đến gặp một người. Hiên, không, bây giờ là Hyun.]
"Người đó sẽ phản ứng sao nhỉ?" tôi cười nhẹ, đặt chiếc bút máy xuống bàn, trầm ngâm suy nghĩ, tự hỏi chính mình "Người đó sẽ mỉm cười? Người đó sẽ bỏ chạy chứ? Không bỏ chạy cũng bị dọa ngốc luôn. Sẽ giúp đỡ chứ? Hay tránh né?"
[Hyun hỏi tên, nhưng Linh hồn của Quỳnh không thể nhớ nổi tên mình là gì, buột miệng nói ra một cái tên, Cezy]
Min Cezy. Tại sao lại là Min Cezy sao? Vì Min Cezy chính là anh đào nhỏ. Tôi xoa xoa thái dương, ngả người ra phía sau ghế, nói nhẹ nhàng với chiếc bút máy
"Viết tiếp đi"
Chiếc bút máy đứng thẳng dậy, viết sột soạt trên trang giấy. Tôi chỉ viết được cuộc đời của mình, không thể viết được cuộc đời của người khác, không thể lựa chọn hộ người khác, không thể bắt ép họ lựa chọn theo suy nghĩ của mình. Câu chuyện đi theo hướng này, sẽ phát triển ra sao? Chiếc bút này còn có tên là Sắp đặt số phận, chỉ cần viết một chương mở đầu, số phận sẽ tiếp tục sắp xếp, an bài. Chiếc bút viết rất lâu, lật sang trang mới, vẫn viết liên tục. Tôi đợi đến khi không còn nghe thấy âm thanh ngòi bút chạm vào giấy nữa mới mở mắt ra, nhìn quyển sách trước mặt, giở từng trang đọc chữ viết trên đó. Trong lòng có chút hồi hộp, lo lắng.
[Hyun đã ở lại, giúp đỡ linh hồn này. Giúp cô bé cảm nhận được tình yêu thương tồn tại trên thế gian này. Một người vô cùng tốt bụng, vô cùng dịu dàng. Dần dần cô gái đó có tình cảm dành cho Hyun, nhưng vì cách biệt thế giới nên chỉ dám giấu kín trong lòng]
"Gì đây, chẳng phải vẫn luôn thích anh sao? Dần dần cái gì chứ" tôi cười, lật sang trang khác
[Người ngoài bắt đầu nhận ra sự khác thường của Hyun, theo dõi sự bất thường của Hyun, phát hiện ra bên cạnh cậu ấy có một linh hồn không nên tồn tại ở đây. Những người bạn họp bàn với công ty, đổi nơi ở, đi nơi khác làm việc. Tòa nhà cũ mời thầy pháp về, ngăn cản linh hồn đó lại gần Hyun. Kết quả linh hồn đó chỉ có một mình, chờ mãi một người không quay trở về. Những người bạn thành công cứu Hyun thoát khỏi linh hồn.]
"Hyun sẽ lựa chọn vậy sao? Kết thúc như vậy? Sẽ không" tôi lắc đầu, đọc tiếp
[Min Cezy gặp Han Jimin. Han Jimin, cuộc sống bất hạnh, tìm đến cái chết với mong muốn giải thoát, bởi vì lúc còn sống có nhiều việc chưa hoàn thành, dở dang nên không thể rời đi đầu thai, cũng không thể quay trở lại thân xác vì không có can đảm đối mặt. Hai người có cùng suy nghĩ, mang trong mình tổn thương, trao đổi với nhau, Cezy sống tiếp cuộc đời của Jimin, tiếp tục sống với tư cách con người, thực hiện những điều Jimin muốn làm. Viết nhạc, trở thành nhạc sỹ, tham gia vào đội ngũ staff của công ty quản lý nhóm nhạc N5, vướng vào tình yêu với trưởng nhóm N5. Cezy mắc một sai lầm, đó chính là nhầm lẫn hai người với nhau, dựa theo cảm xúc mà Han Jimin sở hữu, nhầm lẫn giữa hai cái tên. Han Jimin thích Kim Jonghyun, còn linh hồn Min Cezy lại thích Hwang Minhyun. Tất cả tạo thành cục diện rối rắm vì hiện tại Cezy đang sống trong cái xác của Han Jimin. Lúc phát hiện ra đã quá muộn, không thể vãn hồi. Bởi linh hồn và thể xác không có chung một suy nghĩ, dẫn tới xung đột, thân xác của Han Jimin không thể tiếp nhận linh hồn của Cezy nữa. Để chấm dứt cục diện rối rắm này, tránh khiến cho ngày càng nhiều người bị cuốn vào câu chuyện đau lòng, Cezy, chính là Jimin, đã lựa chọn rời đi. Thời gian cuối, linh hồn cố gắng trụ lại ở thân xác, cảm nhận rõ ràng sự đau đớn thân xác mang lại, đợi một ngày tự nhiên ngã xuống, tự nhiên rời đi. Jimin gấp một ngàn con hạc giấy, đổi lấy điều ước ngược thời gian. Điều ước được Thần chấp nhận, đưa linh hồn của Cezy ngược thời gian trở về vị trí trước lúc ngã xuống, lấy đi một phần kí ức, để lại nguyên vẹn sự đau đớn trong linh hồn. Cezy tiếp tục sống tiếp cuộc đời của mình, trở về với cái tên cũ. Còn những người ở đất nước xa xôi kia thì sao? Họ cũng như vậy, quay về thời điểm chưa gặp Cezy, Han Jimin cũng không sống lại, không có bất kỳ biến số nào. N5 tiếp tục sản xuất album, nhưng độ nổi tiếng không cao, chật vật lội ngược dòng để trở lại. Thế giới của họ, những bài hát của họ, không liên quan gì đến Cezy, Quỳnh hay Han Jimin. Giữa hai nơi không có bất cứ một sợi dây liên kết nào với nhau. Mọi chuyện kết thúc tốt đẹp, câu chuyện cũ chìm vào quên lãng.]
Tôi đọc dòng chữ cuối cùng, kết thúc tốt đẹp sao? Tôi chạy qua nhiều không thời gian như vậy, tính toán nhiều mắt xích của lưới trời như vậy, để làm gì? Số phận, buồn cười thật. Tôi đã đọc rất nhiều sách, nghiên cứu rất nhiều kiến thức, phát hiện ra sự thật đau lòng, tôi và Hiên không thể ở cạnh nhau, nếu như bên cạnh nhau nhất định sẽ có một người chết đi. Tôi cười, lại là một câu chuyện có cái kết như vậy, chỉ cần tôi đuổi theo, Hiên sẽ chạy trốn, anh phát hiện ra rồi sao? Tại sao lại ngốc nghếch như vậy, rời đi để tôi tồn tại, nhưng tồn tại như thế này, tôi không muốn! Chạy trốn tôi suốt ngần ấy thời gian, giống như chơi trò chơi đuổi bắt, tôi cứ đuổi theo mãi, không thể bắt được. Tệ thật, tôi cầm chiếc bút máy, ghi vào phía dưới trang sách:
[Đứng lại đợi em được không? Nếu như anh không muốn kết thúc câu chuyện như vậy, nếu như ai đó trong câu chuyện này cũng như em, không muốn dừng lại như vậy, xin hãy gấp lại những trang sách này. Tất cả những nhân vật trong sách bỏ qua sắp đặt của số phận, viết lên một nội dung khác, sống thật với cảm xúc của mình. Nếu thực sự có người cùng suy nghĩ với em như vậy, em sẽ trở lại, một lần nữa. Trở lại là chính em.]
Tôi dừng bút, đóng nắp bút, gập quyển sách lại. Nhìn ra ngoài trời, cảm thán
"Nhanh thật, trời đã tối rồi" thư viện chỉ còn lác đác vài người, tôi ôm quyển sách, thong thả đi xuống khuôn viên, nhìn bầu trời cao vời vợi, mặt trăng khuyết tỏa sáng rực rỡ giữa những ngôi sao "Hiên, anh có đang nhìn lên bầu trời, nhìn vào mặt trăng kia, anh, có từng nhớ em không?
Quyển sách này, đặt ở chỗ Quỳnh đi, còn hình dáng của tôi, sẽ là hình dáng của Han Jimin. Tôi ghi chú vào giấy nhớ, dán trên quyển sách rồi thả nó vào trong giếng thời gian. Xong rồi, đi xuống Địa ngục tìm Diêm Vương thôi.
......................
Biển sâu thẳm, tôi bị sóng đưa qua đưa lại, ngọn sóng ngầm cuốn tôi chìm sâu hơn. Kỳ lạ, vậy mà trong lòng tôi mọi thứ đều mở ra, sáng như gương. Tôi nhìn lại quá khứ, những chuyện nhỏ nhặt cứ ngỡ quên mất, hiện tại lại vô cùng rõ ràng, là hồi quang phản chiếu? Tôi đã từng đọc trong sách rằng khi con người sắp chết sẽ có một đoạn thời gian tỉnh táo vô cùng, tôi đang rơi vào tình trạng đó sao? Mệt quá, có giọng nói cứ nhắc nhở tôi, 'Han Jimin, đi đi, tất cả mọi chuyện kết thúc rồi, đi đi'. Vậy...tôi đành phải đi thôi nhỉ...nhắm mắt lại, nước biển mặn chát ôm lấy tôi, chìm sâu xuống....
Cố chấp, những nhân vật được sắp đặt từ trước, cũng học đòi thay đổi số mạng của mình. Khăng khăng làm trái ý người viết ra chúng. Nhưng không phải kẻ nào cũng đủ tư cách làm điều này. Cũng không phải tác giả nào cũng chấp nhận nhân vật dưới ngòi bút của mình đi lệch khỏi quỹ đạo vốn có, chấp nhận 'đứa con' được tạo ra dưới ngòi bút của mình có một suy nghĩ khác, có những hành động theo suy nghĩ hoàn toàn riêng biệt của chúng. Han Jimin, đứa trẻ thật đáng yêu này đã tự ý sửa đổi mạch truyện, muốn sống tiếp nhưng quên mất Han Jimin vốn chỉ là cái xác không hồn, tính toán thật thú vị, nhưng ngu ngốc!
Giữa lòng biển sâu, cả người phiêu phiêu mặc sóng xô đẩy, tôi mở mắt.