webnovel

Chương 314: Đáng sợ...và đáng thương.

Chương 314: Đáng sợ...và đáng thương.

Cả bọn đi theo thanh tra Kankuro tiến về dãy nhà khu thể thao, sau đó đi xuống tầng hầm.

"Đây, lối này!"

Thanh tra Kankuro chỉ tay xuống dưới một nắp cống.

"Đây là lối duy nhất ở chổ này có thể giúp chúng ta xuống dưới cống ngầm của thành phố!"

Thanh tra Kankuro dùng sức kéo nắp cống ra, rọi đèn pin xuống dưới.

Phía dưới tối tăm và lạnh lẽo, hoàn toàn không có chút ánh sáng nào, hơn nữa còn phảng phất một thứ mùi khá khó chịu.

"Chúng ta...xuống dưới đó thật sao?"

Sakura khóe miệng hơi giật, cô hoàn toàn không hề muốn xuống dưới cống ngầm một chút nào cả.

"Ừm...

Chúng ta nhất định phải xuống dưới đó mới có thể tiêu diệt được con ác linh này...

Nhưng mà..."

Seichi ngưng lại, quay sang nhìn một lượt cả ba người.

Sakura, Lee MinYing cùng với ngài thanh tra Kankuro, cả ba người bộ dạng đều tơi tả, gần như đã kiệt sức sau những trận chiến vừa rồi.

Seichi không nói thêm gì, tay phải đưa ra phía trước hướng về phía cả ba người, một luồng ánh sáng màu xanh lá xuất hiện bao quanh lấy bàn tay của Seichi sau đó từ từ lan đến chỗ Sakura, Lee MinYing và ngài thanh tra Kankuro.

"Trị liệu cấp tốc!"

Seichi chậm rãi nói.

Luồng ánh sáng màu xanh lá ấm áp bao lấy cơ thể của cả ba người liền những vết thương trên người bọn họ lập tức được chữa lành.

Cả ba người liền cảm thấy sức lực được hồi phục trở lại, riêng ngài thanh tra Kankuro gương mặt không giấu nổi sự kinh ngạc.

"Cậu... cậu vừa rồi...đã làm gì vậy...?!!"

Ngài thanh tra khoé miệng run run hỏi.

"Chỉ là một thuật chữa trị đơn giản mà thôi, ngài thanh tra cũng không cần bận tâm làm gì!"

Seichi thản nhiên đáp lời ngài thanh tra.

'Không bận tâm?!!

Làm sao mà không bận tâm cho được cơ chứ?!!

Đánh nhau với ác linh với cái sức mạnh vô lý kia thì cũng thôi đi, lại còn có thể chữa trị vết thương cho một lúc nhiều người ngay lập tức?!!

Gì mà thuật chữa trị đơn giản chứ hả?!!

Cậu nói cậu chỉ là triệu hồi sư gì gì đó, làm sao mà tin cho được đây hả?!!'

Thanh tra Kankuro gào thét lên trong lòng.

Thanh tra Kankuro chưa bao giờ tin là trên đời này có tồn tại ma quỷ, cho đến đêm hôm nay, khi mà hết chuyện vô lý này đến chuyện vô lý khác xảy ra nhan nhản trước mắt ông, ông cũng đã tận mắt chứng kiến hình dạng ác linh ra làm sao, ông không muốn tin thì cũng phải tin.

Nhưng mà, vượt trên tất cả chuyện đó, khi mà Seichi thể hiện ra sức mạnh thật sự của cậu thì thanh tra Kankuro mới thật sự là hoang mang sợ hãi.

Một con người, một cậu nhóc chưa đầy hai mươi tuổi lại có thể làm ra được những chuyện phản khoa học đến như thế hay sao?!!

Đây đâu còn là khả năng của con người nữa chứ!

Làm gì có con người nào có thể làm được như thế cơ chứ?!!

Thanh tra Kankuro thở ra mệt nhọc từng hơi từng hơi bởi dòng suy nghĩ miên man không hồi kết của bản thân.

Seichi nhìn vào bôk dáng của thanh tra Kankuro lúc này khẽ thở dài một cái.

Đúng là với cái sức mạnh này thật khiến cho người khác khó mà có thể chấp nhận được.

"Ngài thanh tra, chúng ta bây giờ là đang tìm cách tiêu diệt con ác linh này!

Nếu cứ để nó nhởn nhơ như thế, sẽ còn rất nhiều người khác bị hại...

Thay vì đứng đó mà thắc mắc, mà nghi hoặc thì hãy cùng xuống dưới đó mà kết thúc chuyện này thôi!

Thân phận của tôi bây giờ có quan trọng hay không?

Là một cảnh sát, ngài nên biết sẽ ưu tiên cái gì trước, tôi nói đúng chứ?"

Seichi lên tiếng nói với thanh tra Kankuro bằng một giọng nghiêm túc.

Lời nói của Seichi như thức tỉnh đầu óc đang mụ mị của ngài thanh tra, ông thất thần trong giây lát, sau đó lấy lại bình tĩnh, thở ra một hơi, đáp lại Seichi.

"Cậu nhóc...cậu nói đúng!

Việc ưu tiên hàng đầu bây giờ chính là phải tiêu diệt bằng được con ác linh này!

Xin lỗi...vì tôi đã mất bình tĩnh..."

"Ngài thanh tra, ngài không cần phải xin lỗi làm gì!

Chúng ta xuống dưới thôi!"

"Được!"

Thanh tra Kankuro gật đầu, sau đó dẫn đầu, leo xuống dưới đường cống ngầm.

Xoạch!...

Sakura là người cuối cùng đặt chân xuống cống ngầm.

Chân vừa chạm đất cô đã có thể cảm nhận được sự ẩm ướt xuống quanh, và, Sakura bàn tay lập tức che mũi và miệng lại khi một mùi hôi thối kinh khủng xộc tới.

"Chổ này khá rộng, có thể là đường ống thoát nước của thành phố..."

Lee MinYing rọi đèn pin khắp xung quanh, quan sát.

"Chính là nó..."

Thanh tra Kankuro gật đầu.

"Đây chính là đường ống thoát nước của thành phố..."

Seichi rọi đèn về phía bên trái, khẽ nhíu mày.

Với kỹ năng Vùng đất của Hoàng đế, Seichi có thể cảm nhận được âm khí quanh quẩn phía trước mặt dù là rất mỏng.

"Đi thôi, hướng này!"

Seichi bước về phía đường cống ngầm phía bên trái dẫn đường cho đám người.

Cả bọn liền theo sau cậu.

Argrat gác thanh đại đao trên vai đi sau cùng để bọc hậu cho cả bọn nếu có biến cố bất ngờ xảy ra.

Hệ thống cống ngầm của thành phố là một mạng lưới chằng chịt những đường ống khổng lồ với đường kính hơn ba thước, rất nhiều ngã rẽ, rất nhiều khúc cua, có thể nói nó giống như là một mê cung nằm bên dưới Tokyo vậy.

Ở bên trong hệ thống cống ngầm này không hề có ánh sáng nên không thể xác định được phương hướng, nếu như không có bản đồ chỉ dẫn, bị lạc ở dưới này là chuyện rất dễ xảy ra.

Vụt...

Đang bước từng bước chậm chạp và cẩn thận thì Sakura chợt giật mình khựng lại, cảm giác như có thứ gì đó.

Cô liền quay ngoắt về phía sau, rọi đèn quan sát.

Sakura hai chân mày nhăn lại, ánh mắt tập trung vào ánh sáng của đèn pin, linh cảm của một pháp sư mách bảo cô rằng có một thứ gì đó phía sau, đang đi theo cả họ.

"Có chuyện gì vậy?"

Lee MinYing cũng khựng lại, hỏi.

Sakura nheo mắt nhìn.

Ngoài một đường ống tối đen dài hun hút và dơ bẩn ra thì chẳng có gì khác.

"Chắc là tôi nhầm...

Chúng ta tiếp tục đi thôi..."

Đám người lại tiếp tục tiến về phía trước.

Nhưng linh cảm của Sakura là không hề sai.

Phía sau đám người, cách một đoạn khá xa, có một ánh mắt đỏ rực như màu máu đang dõi theo bọn họ.

Lần mò trong cống ngầm hơn mười phút, cả bọn đi đến một ngã ba.

"Bên này!"

Seichi lên tiếng, sau đó rẽ qua lối đi bên phải.

"Cậu nhóc, rốt cuộc là chúng ta đang đi đâu vậy?"

Thanh tra Kankuro thắc mắc.

"Chúng ta nãy giờ chỉ là đang đi lòng vòng..."

Sakura tiếp lời.

"Mọi người kiên nhẫn một chút, chúng ta sắp đến nơi rồi!"

Seichi đáp, đèn pin vẫn rọi thẳng về phía trước soi đường.

Nhưng là....

"Là ngõ cụt..."

Thanh tra Kankuro gương mặt đặc sắc nhìn Seichi.

"Seichi kun, không phải là chúng ta đi lạc rồi đó chứ?"

Sakura khóe miệng hơi giật hỏi.

"Không!

Đúng đường rồi đấy!

Mọi người nhìn xem!"

Seichi chỉ tay vào bức tường trước mặt, nói.

"Nó ở trong này!"

".....?!"

Lee MinYing, Sakura và ngài thanh tra gương mặt không khỏi ngạc nhiên.

"Ý cậu chủ là...ác linh ở phía bên kia bức tường sao?"

Lee MinYing hỏi.

Seichi gật đầu.

"Đúng vậy!"

"Có thật không đấy?"

Thanh tra Kankuro nghi ngờ.

Xoạch!

"Ngươi dám nghi ngờ chủ nhân của ta sao?"

Argrat đặt thanh đại đao lên cổ thanh tra Kankuro, giọng lạnh lùng hỏi.

"Không...tôi...không có...ý đó..."

Thanh tra Kankuro khóe miệng giật giật, cảm thấy sống lưng lành lạnh.

"Không sao..."

Seichi nói.

"Argrat, phá bức tường cho ta!"

"Vâng!"

Argrat rút lại thanh đại đao chậm rãi đi đến trước bức tường.

Đám người liền lui lại hai, ba thước phía sau.

Argrat giơ cao thanh đại đao lên định chém mạnh vào bức tường thì đột nhiên từ phía sau một thứ gì đó rất nhanh bay đến chổ cô.

Keng!

Cảm nhận được nguy hiểm, Argrat liền rất nhanh quay người, thanh đại đao che chắn thân thể đón đỡ thứ vừa bay đến.

Một thứ trông như một cái gai nhọn dài gần một thước bay đến, đẩy lùi Argrat đến sát bức tường, Argrat khẽ nhíu mày bởi lực lượng phóng ra cái gai này là khá mạnh, có thể đẩy lùi được cô.

Seichi, Sakura, Lee MinYing và ngài thanh tra Kankuro giật mình liền quay ra sau rọi đèn, nheo mắt nhìn theo hướng mà cái gai kia vừa phóng tới.

Hoàn toàn không có gì cả!

Vậy cái gì vừa tấn công Argrat?!!

"Cẩn thận!!"

Seichi bất chợt hét lớn cảnh báo cho cả bọn, liền lập tức lấy ra Excalibur.

Keng!

Keng!

Cậu gạt đi hai mũi gai nhọn lao vun vút về phía Lee MinYing và thanh tra Kankuro.

Đám người cả kinh liền lui lại chổ bức tường, thủ thế, gương mặt hiện lên căng thẳng, ánh mắt tập trung cao độ.

"Cậu chủ, là thứ gì vừa tấn công chúng ta?"

Lee MinYing tay cầm khẩu súng lục đã hết đạn như một thói quen, hỏi gấp.

"Tôi không biết...

Tôi không cảm nhận được gì cả..."

Seichi đứng phía trước che cho ba người, đáp.

"Chắc chắn là cái thứ tôi cảm nhận được khi nãy..."

Sakura nhăn mặt.

Viu...

Viu...

Lại thêm hai, ba cái gai nhọn bay đến chổ đám người với một tốc độ kinh hồn.

Keng!

Keng!

Argrat liền sử dụng thanh đại đao của cô dễ dàng gạt đi những cái gai.

"Chủ nhân, ta cũng không hề cảm nhận được thứ gì đang tấn công chúng ta cả...

Cứ như là..."

Argrat ngập ngừng.

"...cứ như là chúng bất ngờ xuất hiện từ hư không và tấn công chúng ta, phải vậy không?"

Seichi tiếp lời Argrat.

Cậu liền thi triển tối đa kỹ năng Vùng đất của Hoàng đế, phạm vi bán kính bây giờ là năm mươi thước xung quanh đám người, nhưng cậu vẫn không hề cảm nhận được một chút gì.

Ngay cả đến Argrat, nữ vương của quỷ tộc, cũng không cảm nhận được.

Tình huống này là sao?!!

Seichi gương mặt nhăn nhó khó chịu.

Phía sau là bức tường, phía trước là kẻ địch không thể xác định, không có chổ ẩn nấp cũng không có đường lui, tiến thoái lưỡng nan.

"Rõ ràng là đang muốn ngăn chúng ta tiếp cận ác linh đây mà..."

"Tiếp theo thế nào đây?"

Sakura lo lắng.

"Cậu còn có thể thi triển thuật phòng thủ được không?"

Seichi hỏi.

"Cố lắm cũng chỉ duy trì được hơn hai phút..."

Sakura nhỏ giọng đáp.

"Vậy là đủ rồi!"

Seichi gật đầu.

"Nhờ cậu bảo vệ thư ký Lee và ngài thanh tra!

Argrat, theo ta!"

Dứt lời, Seichi cùng Argrat băng băng lao về phía trước.

Keng!

Keng!

Những mũi gai cứ thế từ trong bóng tối vun vút lao đến chổ đám người.

Seichi cùng Argrat dễ dàng gạt đi chúng.

"Kia!"

Seichi chỉ tay lên phía trên, cách chổ cậu hơn mười thước.

Có một thứ gì đó rất mờ đang treo trên trần của cống ngầm.

"Argrat, lên!"

Seichi hô lớn ra lệnh.

"Vâng!"

Argrat nắm chặt thanh đại đao, lao nhanh về chổ Seichi vừa chỉ.

Rầm!

Cô chém mạnh lên phía trên trần, gây ra một vết cắt khá lớn, đất đá rơi xuống lộp độp.

"Chủ nhân, không thấy nó..."

Argrat quay lại nói.

Keng!

Seichi định mở miệng nói thì một mũi gai nhọn lại bay đến chổ cậu.

"Phiền phức thật, nó biến mất rồi!"

Seichi nhăn mặt nói.

Viu...

Viu...

Lại thêm mấy mũi gai lao đến, nhưng lần này là nhắm đến chổ Sakura, Lee MinYing và thanh tra Kankuro đang đứng.

"Kết!"

Sakura hô lớn lập tức triển khai ra chú thuật phòng thủ bảo vệ cho cả ba.

Bang!

Bang!

Những mũi gai bay đến chạm vào lớp phòng thủ khiến nó rung dữ dội, lực phóng ra là rất mạnh, tựa hồ như những mũi gai nhọn này có thể đâm xuyên qua được lớp màn chắn do Sakura dựng nên.

"Không chỉ có một con..."

Sakura ngưng trọng nói, hai ngón tay cô run run cố giữ vững lớp màn chắn phòng thủ, trán cô lấm tấm mồ hôi.

"Seichi kun, nhanh lên, tôi không chịu được lâu đâu!"

Sakura hét lớn.

"Argrat, bảo vệ ta!"

Seichi ra lệnh.

Argrat liền lui về chổ Seichi.

'Hệ thống, có cách nào đánh nhau với một đối thủ tàng hình không?'

Seichi hỏi hệ thống.

"Có!"

Hệ thống lập tức đáp.

'Là cách gì?'

"Quay Gacha!

Chủ nhân sẽ có thể nhận được thứ cần thiết để giải quyết tình huống này!"

Hệ thống gợi ý.

'Mi lăn đi cho ta!!'

Seichi trong lòng gào thét lên.

'Suy nghĩ đi Seichi, kẻ địch tàng hình thì phải làm sao?'

Seichi tự hỏi bản thân.

Nếu như là lúc trước, cách để mà có thể giải quyết được những kẻ địch tàng hình không thể xác định là rất nhiều, nhưng mà bây giờ hoàn toàn khác hẳn, Seichi hiện tại, cậu không có đủ sức mạnh cũng như không có đủ những thứ cần thiết để mà làm được chuyện này.

Bất chợt một tia sáng lóe lên trong đầu Seichi.

"Argrat, quay lại thôi!

Ta đã có cách!"

Seichi nói.

Argrat gật đầu, cùng Seichi nhảy lui lại về phía ba người kia.

Keng!

Keng!

Seichi nhảy đến trước đám người, cách bức tường gần hai thước.

"Mọi người mau lại đây!"

Sakura, Lee MinYing cùng thanh tra Kankuro liền chạy đến phía sau lưng Seichi.

"Seichi kun, cậu nghĩ ra cách gì rồi sao?"

Sakura hỏi, ngón tay thực hiện động tác triển khai ra màn chắn phòng thủ cho Seichi.

"Không có..."

Seichi thản nhiên trả lời.

"....."

Sakura, Lee MinYing, thanh tra Kankuro.

"Argrat, nhanh phá bức tường kia cho ta!"

Cậu hét lớn.

Argrat lập tức lao đến chỗ bức tường.

Keng!

Keng!

Seichi chặn phía trước, gạt đi đám gai nhọn hướng về Argrat.

'Bọn chúng đúng là muốn ngăn cản chúng ta tiếp cận ác linh...'

Cậu nghĩ thầm.

Rầm!

Rầm!

Ầm...

Ầm...

Argrat chém mạnh mấy nhát vào bức tường trước mặt.

Chỉ trong giây lát, bức tường kiên cố thủng một lỗ lớn.

Ào...

Ào...

Một luồng khí lạnh lẽo thoát ra từ phía bên trong bức tường khiến cho cả đám rùng mình.

"Chủ nhân, có một căn phòng bên kia bức tường!"

Argrat nói.

"Đi, qua bên đó!"

Seichi liền ra hiệu cho đám người.

Cả bọn liền nhanh nhất di chuyển qua bên kia bức tường.

Những đợt tấn công cũng dừng lại hẳn.

"Dừng lại rồi..."

Thanh tra Kankuro quan sát phía bên ngoài nói.

Phù....

Seichi thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Vậy là tôi đoán đúng..."

"Đoán?

Là sao?"

Sakura ngốc trệ hỏi.

"Cậu thử nhớ lại câu nói đầu tiên mà ác linh nói xem..."

Seichi gợi ý.

Sakura tay nâng cằm suy nghĩ.

"Tìm...ta...đi...phải không?"

Lee MinYing chen vào.

"Đúng là ác linh đã nói vậy, thế thì sao?"

Sakura vẫn chưa thể nào thông suốt.

"Cậu vẫn chưa hiểu à?"

Seichi giải thích.

"Con ác linh này lúc còn sống chỉ là một cô bé, nó chỉ muốn chơi một trò chơi với chúng ta mà thôi..."

"Chơi trò chơi?"

Sakura gương mặt hiện lên đặc sắc.

"Vậy cái trò mà cậu muốn nói là...?"

Thanh tra Kankuro hỏi.

"Là trò trốn tìm!"

Seichi giơ ngón tay lên nói.

"Trốn tìm...?"

Thanh tra Kankuro cùng Sakura ngốc trệ.

"Hiểu rồi!"

Lee MinYing tay nâng cằm nói.

"Ác linh sẽ là người trốn, và chúng ta là những kẻ đi tìm...

Bọn quái vật và hồn ma kia có nhiệm vụ ngăn cản những kẻ tìm kiếm và giết chết họ..."

"Chính xác!

Nếu như chúng ta tìm thấy ác linh, trò chơi sẽ kết thúc, bọn quái vật cũng sẽ tự động biến mất!"

Seichi nói.

"Ra là vậy..."

Thanh tra Kankuro gật gù.

"Nhưng nếu cậu đoán sai thì sao?"

Sakura nhíu mày hỏi.

"Thì...."

Seichi gãi gãi đầu.

"Tớ vẫn chưa nghĩ tới...ahahaha..."

Seichi cười lớn.

"....."

Sakura, Lee MinYing và ngài thanh tra.

Seichi bỏ qua gương mặt ngơ ngác của ba người tiến về phía cánh cửa bằng sắt đã hoen gỉ, trông như cửa của một hầm trú.

Vì cửa đã gỉ sét nên Seichi phải dùng kha khá sức lực mới có thể kéo ra được.

Nhưng mà khi cánh cửa được Seichi kéo ra thì từ bên trong một luồng khói bụi ùa ra khiến cho đám người lập tức phải che mặt lại.

Khoảnh khắc sau, khi khói bụi tản đi, đám người liền rọi đèn vào bên trong nheo mắt nhìn.

"Chủ nhân, kia chắc là nguồn gốc sức mạnh của ác linh?"

Argrat ngòn tay chỉ về phía góc căn phòng tối tăm, lên tiếng nói.

Argrat, nàng là một ác quỷ, cho dù không có tí ánh sáng nào thì cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng trong bóng tối.

Bốn người liền quay lại phía sau, rọi đèn vào chổ Argrat chỉ.

"Là con gấu bông!"

Thanh tra Kankuro sửng sốt nói.

"Tìm thấy rồi"

Seichi cười nói.

Con gấu bông cũ kỹ được đặt trên một chiếc bàn sát tường, nằm ở góc phòng.

Bốn người rọi đèn quan sát xung quanh, từ từ tiến vào căn phòng.

"Nơi này giống như là...một hầm trú vậy..."

Thanh tra Kankuro nhận xét.

"Nhưng đã rất lâu rồi, chắc là từ thế chiến lần một..."

Căn phòng như quan sát của đám người giống như một hầm trú bom từ thế chiến thứ nhất, khá là rộng, đủ chỗ cho một gia đình bốn người sinh sống bên trong.

Xung quanh rãi rác khá nhiều vật dụng từ thời ấy, đó là tại sao thanh tra Kankuro lại nhận xét như thế.

"Hình như đúng là như vậy..."

Seichi và Lee MinYing gật đầu đồng ý.

"Seichi kun, cậu xem này!"

Sakura kêu lớn, rọi đèn vào góc phòng đối diện.

Cả đám liền đi đến chỗ Sakura.

Nằm ở góc phòng, tựa vào bức tường là một bộ xương đã rất cũ của một đứa trẻ.

Xung quanh bộ xương là mấy món đồ chơi đã hỏng do sự mài mòn của thời gian.

"Đây có thể là ác linh..."

Seichi nhìn vào bộ xương suy đoán.

"Những thứ này..."

Lee MinYing nhìn vào mấy món đồ chơi xung quanh ngập ngừng nói.

"Là những thứ đã tấn công chúng ta..."

"....."

Seichi, Sakura.

"Có thể chính là tưởng tượng của cô bé đã làm chúng xuất hiện..."

Thanh tra Kankuro nói.

"Cô bé có thể đã rất... sợ hãi và cô đơn khi bị... bỏ lại ở dưới này...một mình..."

Lee MinYing âm trầm nói.

Seichi trở nên trầm ngâm với lời nói của Lee MinYing, cậu sau đó đưa cho Argrat một cái túi, ra lệnh.

"Gom hết những thứ này vào, kể cả bộ xương kia..."

"Vâng!"

Argrat gật đầu.

"Cậu định làm gì với những thứ này?"

Thanh tra Kankuro ngốc trệ hỏi.

"Tìm một chổ để án táng cô bé!"

Seichi nhìn vào bộ xương khô của đứa trẻ, gương mặt trầm ngâm.

"Cô bé này...có lẽ đã mắc kẹt ở trong này khi chiến tranh xảy ra...và...đã chết ở đây...

Cô bé trở thành ác linh cũng không phải là vì cô bé muốn như thế...

Cô bé chỉ muốn có người tìm ra mình mà thôi...

Suy nghĩ của một đứa trẻ đôi khi chỉ là vô tình...cô bé chỉ vô tình để cho những ý nghĩ của bản thân trước khi chết lưu giữ ở đây và ám vào những đồ vật xung quanh...

Cô bé không hề có ý nghĩ làm hại đến người khác...

Thông thường, chỗ của ác linh sẽ có âm khí rất nặng nề, nhưng từ khi chúng ta tìm được căn phòng này, tìm được cô bé thì tôi không còn cảm nhận được một chút âm khí nào nữa...

Không khí bên trong căn phòng này chính là bằng chứng rõ ràng nhất!"

"....."

Sakura, thanh tra Kankuro cùng Lee MinYing trầm ngâm, ánh mắt thoáng buồn nhìn vào bộ xương.

"Để tôi giúp cô..."

Sakura liền cúi xuống cùng Argrat nhặt từng mảnh đồ chơi bỏ vào chiếc túi.

Seichi sau đó cầm Excalibur đi đến chổ con gấu bông đặt trên bàn.

"Mọi chuyện cũng nên kết thúc ở đây thôi!"

Rẹt...

ตอนถัดไป