webnovel

Chương 299: Tàn sát tất cả!

Chương 299: Tàn sát tất cả!

Chung cư Sosutami, không gian do ác linh tạo ra.

Đám người Seichi lúc này đã đi xuống được thêm một tầng nữa.

"Bọn họ ở trong căn phòng thứ ba, đằng kia!"

Seichi chỉ tay vào một căn hộ nói.

Năm người cùng lom khom đi về phía căn hộ mà Seichi chỉ.

Cạch!

Seichi cẩn thận mở cửa ra.

"Quái...quái vật..."

"Bọn chúng...đến rồi"

Tiếng nói sợ hãi phát ra từ bên trong căn phòng.

Seichi rọi đèn vào bên trong, đồng thời cất tiếng nói.

"Đừng sợ, bọn tôi là con người, không phải quái vật!"

Seichi từ từ tiến vào bên trong.

Kazari, ông Tanza, Lee MinYing cùng Himiko tiến vào sau đó.

"Là...các người sao?"

Tên thanh niên lãnh đạo đám người lúc trước rời đi lúc nãy nhìn đám Seichi hỏi.

"Là bọn tôi!"

"Các người còn sống sao?"

"Các người không gặp hai con quái vật kia sao?"

Đám người đang run rẫy phía sau hỏi.

"Bọn tôi đã xử lý hai con quái vật kia rồi, mọi người yên tâm!"

Kazari trấn an mọi người.

"Xử lý?!!

Ý cô là bọn cô đã giết hai con quái vật kia sao?"

Tên thanh niên hỏi.

Kazari gật đầu.

"Đúng vậy!"

Nhưng chợt nhận ra điều gì đó, tên thanh niên kia ánh mắt hằn học nhìn vào đám người Seichi, nói lớn.

"Các người lấy đâu ra những thứ này hả?"

"Ý anh là đèn pin sao?"

Seichi ngốc trệ hỏi.

"Đúng vậy!

Chổ này là nhà hoang, làm gì có đèn pin cơ chứ?!!

Các người rốt cuộc là tìm thấy ở đâu?"

Tên thanh niên lớn giọng hỏi.

"Này anh bạn, những thứ này là của chúng tôi!"

Ông Tanza ôn tồn trả lời.

"Anh bạn đừng làm ồn lên như vậy chứ!"

"Của các người?!!

Ông già, ông nghĩ tôi sẽ tin ông sao?!"

Tên thanh niên kia lại quát lớn.

Hắn đi đến trước mặt ông Tanza, gằn giọng, cố tình để cho đám người phía sau nghe thấy.

"Các người thông đồng với bọn bắt cóc đúng không?"

"Hả?

Cậu đang nói cái quái gì thế?"

Ông Tanza ngốc trệ hỏi.

Tên thanh niên kia lui lại vài bước, đứng trước đám người đang sợ hãi nói.

"Còn không đúng sao?!!

Tất cả mọi người đều là bị bắt đến đây, ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được.

Trên người không hề có thứ gì cả.

Nhưng các người lại có đèn pin?!!

Nếu như là một cái tôi có thể cho là mấy người vô tình đem theo lúc bị bắt, nhưng mỗi người lại có một cái?

Chuyện này là quá vô lý!"

"Này anh bạn, anh nên bình tĩnh lại..."

Ông Tanza kiên nhẫn nói với tên thanh niên.

"Tôi nói không đúng sao?

Chổ này không có lấy một chút ánh sáng nào.

Đã vậy còn có quái vật.

Khi nãy lúc tôi hỏi các người đi theo bọn tôi, các người liền từ chối.

Không phải là đã quá rõ ràng rồi hay sao?"

Tên thanh niên quay lại đám người ngồi ở phía sau nói to.

"Bọn người kia chắc chắn là đồng bọn của lũ bắt cóc chúng ta!

Các người thử nghĩ xem, tôi nói có đúng không?"

Đám người hoang mang nhìn nhau trước lời nói hùng hồn của tên thanh niên, nhưng không ai dám có chút hành động nào.

Clắck...

"Ngậm cái mồm của mày vào, không là chị cho mày đi đầu thai ngay và luôn đấy!"

Lee MinYing âm trầm kề nòng súng vào gáy tên thanh niên kia, lạnh lùng nói.

Tên thanh niên kia cảm nhận được một luồng sát khí tỏa ra từ Lee MinYing, toàn thân khẽ run run.

Bốp!

Lee MinYing liền đập mạnh báng súng vào gáy tên thanh niên kia, làm hắn bất tỉnh nhân sự.

"Bọn tôi không phải là người xấu!

Bọn tôi đến là muốn giúp mọi người ra khỏi đây an toàn..."

Seichi giải thích.

"Có thể mọi người còn nhiều hoài nghi với chúng tôi.

Nhưng tôi đảm bảo sẽ không làm hại bất cứ ai trong các người.

Hãy tin bọn tôi!"

Seichi lại nói.

Cả đám người kia lại nhìn nhau.

Bọn họ bây giờ chỉ còn khoảng mười người, tính luôn cả tên đang ngất xỉu kia.

Vừa nãy khi bị hai con quái vật kia tấn công, bọn họ đều là không hề có khả năng chống trả, chỉ biết cắm đầu bỏ chạy và thầm cầu nguyện con quái vật buông tha cho bọn họ.

Bọn họ chẳng thể làm được gì khác.

Mỗi người mỗi hướng mà bỏ chạy.

Sau đó cả bọn tập trung lại trong này.

Nam có, nữ cũng có.

Tất cả bọn họ lúc này hầu như đã bỏ cuộc, phó mặc cho số phận.

Chỉ là người bình thường, lại không hề có vũ khí trong tay, chống lại quái vật là một chuyện quá sức là vô lý.

Hơn nữa, trong cái bóng tối này, bị quái vật tấn công bất ngờ, chết là gần như chắc chắn.

Ở yên một chổ sẽ chết!

Chạy trốn cũng chết!!

Đường nào cũng chết!!!

Tin hay không tin bây giờ đã không còn quan trọng nữa.

Chỉ có theo kẻ mạnh mới có thể sống sót được trong tình cảnh này mà thôi.

Bọn người kia có đèn pin, lại còn có cả súng, hơn thế nữa đã giết được hai con quái vật kia, nếu đi theo bọn họ, khả năng sống sót sẽ cao hơn rất nhiều.

"Các người sẽ giúp bọn tôi thật sao?"

Một người trong đám người lên tiếng.

"Đúng vậy!"

Seichi gật đầu.

"Vậy chúng ta sẽ làm gì?"

"Chúng ta bây giờ phải di chuyển thật nhanh, thật cẩn thận, xuống khoảng sân phía dưới kia.

Chổ đó sẽ an toàn hơn là ở trên này!"

Seichi phân tích.

"....."

Đám người.

"Mấy người quyết định nhanh đi!

Chúng ta không có nhiều thời gian đâu!

Đi hay không đi?"

Lee MinYing gằn giọng hỏi.

"Các người thực sự có thể tiêu diệt bọn quái vật kia sao?"

"Đúng vậy!"

Seichi lại gật đầu đáp.

"Quái...vật...sẽ...xuất...hiện...sau...năm..phút...nữa..."

Thông báo lại một lần nữa phát ra.

Cả đám người chợt rùng mình, liền không suy nghĩ nữa.

"Được!

Chúng thôi sẽ đi theo mấy người..."

"Vậy thì đi thôi, trước khi bọn quái vật xuất hiện!"

"Cậu chủ, còn tên này tính sao?"

Lee MinYing chỉ tay về tên đang nằm bất tỉnh, hỏi.

"Trói lại, mang hắn theo!"

Lee MinYing cầm lấy sợi dây Seichi đưa cho, trói tên thanh niên kia lại, sau đó kêu đám người kia, khiêng hắn theo.

"Nhóc con, như vậy sẽ hạn chế việc di chuyển của chúng ta đấy!"

Ông Tanza nhìn bao quát đám người, nói.

"Lần trước chỉ mới là hai con quái vật...

Nhưng lần này có thể sẽ là bốn con!

Nếu cứ thế mà di chuyển, gặp phải bọn chúng e là..."

Seichi ngẫm nghĩ.

Lời ông Tanza nói là không sai.

Nếu như chỉ có năm người đám Seichi, thì dù có gặp quái vật cũng có thể xử lý.

Nhưng những người kia, bọn họ đều chỉ là người bình thường, hơn nữa lại còn khiêng theo một người đang bất tỉnh, cơ hội sống khi mà gặp phải quái vật sẽ rất thấp.

'Haiz... hết cách rồi...

Muốn bảo vệ tất cả thì chỉ còn cách đó thôi...'

Seichi âm thầm nói.

Cậu quay lại thản nhiên nói với ông Tanza.

"Bác yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!

Con ác linh này nếu như thích chơi trò triệu hồi quái vật, thì cháu sẽ cho nó cảm nhận được: thế nào mới là quái vật thực sự!"

Seichi khóe miệng hiện lên nụ cười gian xảo.

"Ý cậu là sao?"

Ông Tanza ngốc trệ hỏi.

Seichi không trả lời, liền quay người, thi triển ra thuật triệu hồi.

"Đến đây nào, Argrat!"

Một vòng tròn triệu hồi liền hiện ra dưới sàn nhà trước mặt Seichi.

Chỉ trong giây lát, Argrat từ từ vòng tròn trận pháp triệu hồi xuất hiện.

Cô cúi đầu với Seichi.

"Chủ nhân..."

Cả đám người phía sau bất chợt lùi lại sát tường, cả cơ thể run lên.

"Quái...quái...vật...?"

"Cậu ta....cậu ta triệu hồi...quái vật...để giết chúng ta...?"

Đám người kinh sợ nhìn về phía Argrat.

Cả ông Tanza cũng cảm thấy lành lạnh sống lưng.

Cô gái vừa xuất hiện kia, trên đầu có sừng, phía sau lưng lại có cánh, nhìn kiểu gì cũng không phải là con người.

Chắc chắn là quái vật!

Lee MinYing cũng cảm thấy sợ hãi nhập bọn với đám người.

Cái sát khí kinh khủng mà Argrat tỏa ra làm cho đám người run lên bần bật.

Chỉ có Kazari là vẫn bình tĩnh, gương mặt không có lấy một sự hoang mang nào khi Argrat xuất hiện.

Seichi vội vàng quay lại trấn an đám người.

"Mọi người đừng sợ, cô ấy là thuộc hạ của tôi!

Tên cô ấy là Argrat!

Cô ấy sẽ không làm hại mọi người đâu!"

"Đúng vậy, mọi người đừng sợ, hãy bình tĩnh!"

Kazari tiếp lời.

Đám người hoang mang nhìn nhau.

"Thật....thật là không sao chứ?"

"Cô ta không làm hại chúng tôi sao?"

Seichi gật đầu.

"Đúng vậy!"

"Cậu chủ, cậu thật ra là ai?"

Lee MinYing ánh mắt nghi hoặc nhìn Seichi.

"Có thể triệu hồi cả quái vật, cậu thật ra là cái gì hả?"

Ông Tanza gằn giọng.

"Nhân loại kia, mi vừa gọi ai là quái vật hả?"

Argrat âm trầm nhìn ông Tanza, gằn giọng hỏi.

Ông Tanza và cả đám người khẽ rùng mình.

"Argrat!"

Seichi quát lớn.

Argrat liền lập tức thu lại sát khí.

"Xin...xin lỗi chủ nhân!"

"Mọi người nghe tôi giải thích...

Thật ra tôi là một Triệu hồi sư.

Argrat là ác quỷ triệu hồi của tôi..."

Đám người gương mặt hiện lên ngốc trệ.

"Triệu...triệu hồi sư?"

"Ác quỷ triệu hồi?!!"

"Đúng vậy!"

Seichi gật đầu.

"Gia tộc tôi trải qua nhiều đời tiêu diệt ma quỷ, tôi là người kế thừa tiếp theo của gia tộc!

Gia tộc Yamato của chúng tôi, người kế thừa đều có khả năng triệu hồi ra vũ khí và ác quỷ để chiến đấu với ma quỷ, đây là bí mật của gia tộc, người ngoài hoàn toàn không biết được..."

"..."

Đám người.

"Nói vậy, cậu cũng giống như là một thầy trừ tà, đúng không?"

Ông Tanza hỏi.

"Vâng, gần giống như vậy ạ!"

Seichi gật đầu.

"Công việc của cháu là tiêu diệt ma quỷ giống như con ác linh này!

"....."

Ông Tanza trầm ngâm.

Điều này có thể lý giải cho những việc vô lý mà Seichi làm nãy giờ.

Triệu hồi sư, đây quả thật là một cái lý do đưa ra mà không ai có thể phản bác được.

Đám người phía sau bỗng chốc từ sợ hãi hiện lên vui mừng.

"Nếu cậu là thầy trừ tà, cậu có thể tiêu diệt bọn quái vật này đúng không?"

"Cậu có thể giúp bọn tôi thoát ra khỏi chổ này đúng không?"

"Đúng vậy, tôi có thể giúp mọi người thoát khỏi đây!"

Seichi gật đầu.

Đám người như sắp chết đuối vớt được phao, nhìn nhau mừng rỡ.

"Nhưng có một điều kiện..."

Seichi nói thêm.

"Là điều kiện gì?"

Ông Tanza hỏi.

"Là tất cả phải nghe theo sắp xếp của cháu!"

Seichi thản nhiên nói.

"....."

Đám người.

"Nếu mọi người đồng ý, chúng ta sẽ bắt đầu tiến hành kế hoạch!"

"Tôi nghe theo cậu chủ!"

Lee MinYing tiến lên nói.

"Tôi..."

"Cả tôi nữa..."

Ông Tanza cũng bước đến.

"Tính cả ta nữa..."

Seichi mỉm cười.

"Seichi kun, vậy kế hoạch là gì vậy?"

Kazari hỏi.

Seichi giơ ngón tay lên.

"Tàn sát tất cả!"

"....."

Đám người.

Kazari khóe miệng hơi giật.

"Cậu chủ, ý cậu là....?"

Lee MinYing ngập ngừng hỏi.

"Lời sao thì ý như vậy!"

Seichi đáp lời Lee Minying sau đó quay sang Argrat.

"Ngươi cũng nghe rồi đấy, Argrat!

Đi ra khỏi đây, những thứ nào không phải con người cứ việc chém giết thoải mái!"

"Tuân lệnh!"

Argrat cúi đầu, sau đó lấy ra thanh đại đao của cô ấy.

Rầm!

Cánh cửa bị Argrat chém một phát vỡ nát, nàng từ từ bước ra khỏi căn phòng.

"Lilith! Tới phiên ngươi!"

Seichi lại triệu hồi ra Lilith.

"Chủ nhân xin hãy ra lệnh!"

Lilith xuất hiện từ trong làn gió đen cúi đầu nói.

Seichi chỉ vào đám người phía sau.

"Bảo vệ tất cả bọn họ!"

"Tuân lệnh!"

"Chúng ta đi xuống dưới thôi!"

Seichi nói với đám người, sau đó chậm rãi bước ra khỏi căn phòng.

Kazari cũng đi ra theo.

Đám người ngây ra như phỗng, miệng mở to, ngơ ngác vài khắc nhìn theo bóng lưng Seichi, sau đó liền lập tức vội vàng theo sau cậu.

Next chapter