Chương 275: Yoshimoto Shizuka.
Seichi ngồi xuống một băng ghế cách cổng đền một đoạn.
Đường phố bây giờ vẫn còn khá đông đúc người qua lại.
Thư ký Lee im lặng đứng bên cạnh.
"Đây là tất cả thông tin của Hanako san?"
Seichi hỏi sau khi đọc tài liệu mà thư ký Lee đưa cho.
"Vâng thưa cậu chủ!
Hanako tên đầy đủ là Hanako Mishimoto, là con gái duy nhất của nhạc sĩ dương cầm nổi tiếng Keichi Mishimoto.
Sau khi Hanako qua đời, gia đình của ngài Keichi cũng dọn ra nước ngoài sinh sống.
Hiện tại đang ở Hà Lan!"
Lee MinYing nói.
"Còn về vụ tai nạn của Hanako thì sao?"
"Thời điểm đó, khi tai nạn xảy ra, không có học sinh nào chứng kiến.
Tất cả đều cho rằng đó là một vụ tai nạn.
Nhưng theo như tôi điều tra, đó có thể là một vụ cố ý gây thương tích!"
"Cô có thể nói rõ ràng hơn được không?"
Seichi nhíu mày.
"Hanako có ba người bạn, Miku Hastumi, Karane Mizu và Tonya Hashiba.
Hanako và Karane đều là thành viên xuất sắc của câu lạc bộ âm nhạc, mơ ước của cả hai đều là tham gia và đoạt giải cao tại cuộc thi âm nhạc quốc tế, nhưng nhà trường chỉ cho một suất tham gia dự thi..."
"Và người được chọn là Hanako, đúng không?"
"Đúng vậy!
Hanako là con gái của nhạc sĩ Keichi, vì thế đã được ưu tiên!"
Lee MinYing gật đầu.
"Ý của thư ký Lee không lẽ là Hanako bị Karane hãm hại?"
"Việc đó không có bằng chứng...
Nhưng khi Hanako bị tai nạn, người thay thế chính là Karane!
Vì thế, Karane hoàn toàn có động cơ phạm tội!"
"Cô có biết hiện tại ba người bạn của Hanako đang ở đâu không?"
Lee MinYing lắc đầu.
"Sau khi Hanako tự tử, một năm sau cả ba người ấy đều lần lượt chết đi..."
Seichi tay chống cằm nghĩ ngợi.
'Akami từng nói có ba nạn nhân trước Yui Kushuna, chẳng lẽ là họ?'
"Ba người họ chết như thế nào?"
"Người đầu tiên là Miku Hastumi, được tìm thấy trong nhà kho phía sau trường.
Người thứ hai là Tonya Hashiba, được tìm thấy trên sân thượng của trường.
Người còn lại là Karane Mizu được tìm thấy ở khu nhà thể chất của trường.
Tất cả đều chết theo cùng một kiểu là treo cổ!"
"Ba người họ chết là tự tử hay là...?"
"Cảnh sát không tìm thấy bất cứ dấu vết hành hung nào trên người nạn nhân và đã kết luận rằng, cả ba đều tự tử do áp lực từ việc học...
Sự việc cũng dần lắng xuống sau đó..."
"Đúng là việc học sinh tự tử do áp lực học hành không phải ít..."
Bỗng một tia sáng xẹt qua suy nghĩ của Seichi.
"Khoan đã, Hanako là bị ngã cầu thang đúng không?"
"Đúng là vậy!"
Lee MinYing gật đầu.
"Nếu đã là ngã cầu thang, bị gãy tay là chuyện bình thường, sao lại ngay cả gương mặt cũng....?"
"Theo như kết quả điều trị của bác sĩ thì vết thương trên gương mặt của Hanako là do một vật sắc nhọn gây ra..."
"Nếu vậy, khả năng Hanako bị hại là rất cao!"
"Rất tiếc là những người liên quan đến Hanako đều không còn, nên thông tin cũng khá ít..."
"Không!
Thư ký Lee, cô đã làm rất tốt rồi!"
Seichi đưa lại xấp tài liệu cho Lee MinYing, gương mặt trở nên trầm ngâm.
'Nếu như Hanako bị Karane hãm hại, uất ức mà chết thì việc Hanako sau khi chết trở thành oán linh là có thể lý giải được.
Nhưng tại sao sau khi ba người kia chết, Hanako không thể siêu thoát mà lại trở thành ác linh?'
"Có thể bên trong còn uẩn khúc gì đó!"
Hệ thống nói.
'Bây giờ cũng không thể biết được gì thêm, tất cả người liên quan đều....'
Seichi chợt giật mình, liền quay sang hỏi Lee MinYing.
"Thư ký Lee, cô có nói cả Hanako và Karane đều là thành viên câu lạc bộ âm nhạc đúng không?"
"Vâng!"
"Vậy giáo viên âm nhạc chịu trách nhiệm cho câu lạc bộ khi đó vẫn còn sống chứ?"
"Giáo viên chịu trách nhiệm cho câu lạc bộ âm nhạc khi đó là thầy Tokizu Sashime, mất tích sau khi Hanako tự tử một tuần.
Cảnh sát không thể tìm ra...
Cũng không biết là còn sống hay đã chết..."
"...."
Seichi.
"Ai nha...ngồi đây mà suy nghĩ cũng không phải là cách..."
Seichi đứng dậy, duỗi người ra, hít một hơi thật sâu.
"Chúng ta về thôi!"
"Vâng!"
Lee MinYing gật đầu.
Đường phố ở đây khá hẹp nên không thể đậu xe, vì thế Seichi cùng với Lee MinYing bắt buộc phải đi bộ qua hơn ba dãy phố.
"Thư ký Lee, cô là con một trong nhà hay là....?"
Seichi vừa đi vừa hỏi.
"Tôi còn một đứa em trai nữa thưa cậu chủ!
Hiện giờ đang sống với gia đình chú tôi ở Seoul!"
"Còn ba mẹ cô?"
Lee MinYing ngưng một nhịp.
"Ba mẹ tôi qua đời nhiều năm trước vì tai nạn giao thông..."
"Tôi xin lỗi..."
"Không sao ạ!"
Seichi liếc nhìn Lee MinYing.
"Thư ký Lee, cô thấy Nhật Bản thế nào?"
"Một đất nước xinh đẹp!
Con người cũng rất tốt..."
"Thế cô có muốn đưa em trai mình qua đây sinh sống không?"
"Chuyện này...."
Lee MinYing nhíu mày.
"Hiện tại thì....tôi không có khả năng..."
"Thư ký Lee, cô đang nói gì thế?
Tài khoản mười tỷ yên tôi đưa cô không lẽ không đủ lo cho em trai cô sao?"
Seichi hiển hiện lên đặc sắc.
"Đó là tiền Seichi sama đưa tôi để lo công việc, làm sao có thể chi tiêu vào chuyện cá nhân được...?"
"Cô có lo cho em trai mình không?"
"...."
Lee MinYing.
"Nếu như đưa em trai cô qua đây sống, cô sẽ không cần phải lo lắng, và sẽ chuyên tâm hơn vào công việc.
Như thế thì đâu tính là chuyện cá nhân!"
"Nhưng mà..."
Lee MinYing ngập ngừng.
"Không nhưng gì cả!
Đây là lệnh!
Ngày mai lập tức đưa em trai của cô đến Nhật bản, sắp xếp những thứ tốt nhất cho cậu ấy!
Cô có thể tùy ý sử dụng số tiền trong thẻ bạch kim đó!"
"Seichi sama, cảm ơn cậu..."
Lee MinYing vẫn lạnh lùng như mọi khi.
Hai người vừa nói vừa đi ngang qua một con hẻm nhỏ thưa thớt người.
"Cứu...cứu với...có...ai không...?"
Bất chợt một giọng nói yếu ớt, nhỏ xíu của một cô gái vang lên phía bên trong con hẻm.
"Hahaha...nếu em không kêu lớn hơn thì sẽ không ai nghe thấy đâu"
Tên côn đồ lên tiếng.
Cô gái thân hình nhỏ nhắn, thân thể run run, lưng dựa sát vào vách tường.
"....."
Cô gái.
Tên côn đồ một tay chống vào vách tường, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cô gái kia.
Cô gái sợ sệt lấy ra một cuốn sổ nhỏ và một cây bút, sau đó ghi vài dòng.
Tên côn đồ lập tức bàn tay hất cuốn sổ văng đi.
Cô gái giật mình hoảng hốt, hai mắt ứa lệ.
"Sao nào?
Em tính cho anh số điện thoại hay sao?"
"...."
Cô gái.
"Im lặng chắc là đúng rồi nhỉ?"
Tên côn đồ cười gian xảo.
"Không cần làm thế đâu, hahaha..."
Hắn đặt tay lên vai cô gái, ấn vào tường.
Cô gái cố gắng vũng vẫy thoát ra, nhưng không đủ sức.
"Để anh chăm sóc cho em!"
Tên côn đồ ánh mắt gian tà nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mắt nói.
"Vậy tao sẽ chăm sóc cho mày..."
Seichi bỗng xuất hiện sau lưng hắn, âm trầm nói.
Tên côn đồ khẽ giật mình quay lại liền ăn ngay một đấm vào mặt, lảo đảo lui ra hai, ba bước.
"Mày....mày là thằng nào?"
Hắn nhìn Seichi với ánh mắt giận dữ.
"Là ông nội của mày đây!"
Seichi thản nhiên nói.
Tên côn đồ giận tím mặt, định lao đến đánh Seichi, nhưng hắn chợt đứng hình lại.
"Chú mày muốn làm gì đấy?"
Lee MinYing cầm súng chĩa thẳng vào hắn.
Tên côn đồ khóe miệng co giật, cơ thể run run lên.
"Cút!"
Seichi gằn giọng nói.
Tên côn đồ liền ngay lập tức bỏ chạy vào trong con hẻm, trong giây lát liền lẩn mất.
Seichi đi đến nhặt cuốn sổ tay dưới đất lên sau đó đưa cho cô gái.
"Cậu không sao chứ?"
Seichi dịu dàng nói.
Cô gái nhận lấy cuốn sổ, ngẩng đầu lên, bất chợt một luồng điện xẹt qua trong đầu Seichi.
'Cô gái này....không lẽ...'
Cô gái ngẩng ngơ nhìn Seichi, gương mặt hiện lên ửng đỏ.
Sau đó liền cúi mặt, ghi ghi gì đó vào quyển sổ, sau đó xé ra đưa cho Seichi.
[Cảm...cảm ơn...cậu...] tờ giấy ghi.
"Không có gì..."
Seichi mỉm cười nói với cô gái.
"Ra khỏi đây trước đã!"
Cô gái gật gật đầu, sau đó đi theo Seichi.
Ba người đi ra khỏi con hẻm, dừng lại trước một băng ghế gần đó.
Seichi cùng cô gái kia ngồi xuống ghế, Lee MinYing vẫn lạnh lùng đứng cạnh bên Seichi.
"Tớ là Seichi Yamato, còn cậu?"
Seichi hỏi.
Cô gái im lặng, lấy ra một thẻ học sinh trong chiếc ví nhỏ của mình đưa cho Seichi xem.
[Họ và tên: Yoshimoto Shizuka
Giới tính: Nữ
Năm sinh: 1993
Lớp 1-4
Trường trung học Takamida]
Seichi hơi bất ngờ khi nhìn thấy thông tin trong thẻ học sinh mà cô gái đưa cho.
Không ngờ rằng Yoshimoto lại học chung một lớp với cậu.
"Vậy là cậu chung lớp với tớ rồi, tớ cũng học ở lớp 1-4!"
Seichi nói sau đó đưa lại thẻ học sinh cho Yoshimoto.
Yoshimoto liền viết gì đó vào sổ.
[Vâng...]
Seichi nhíu mày.
"Cậu không thể nói chuyện à?"
Yoshimoto khẽ giật mình, viết viết.
[Tớ...xin lỗi....tớ giao tiếp không được tốt...]
Yoshimoto cúi mặt đưa tờ giấy cho Seichi.
"À...ra là vậy..."
Seichi thông suốt.
"Nhà cậu có gần đây không?
Để tớ đưa cậu về!"
Yoshimoto đỏ mặt, ánh mắt ngượng ngùng nhìn Seichi.
"Bây giờ cũng đã trễ, làm sao có thể để một cô gái dễ thương như cậu về nhà một mình được chứ..."
Seichi dịu dàng nói.
Gương mặt Yoshimoto càng đỏ hơn, đầu như muốn bốc khói.
[Nhà...nhà tớ ở gần con dốc phía trước]
"Được rồi, để tớ đưa cậu về!"
Seichi nói sau đó đứng lên.