webnovel

Chương 40: "Ta có cách giúp ngươi!"

Chương 40: "Ta có cách giúp ngươi!"

"Ngươi... ngươi là ai...tại sao trên... người ngươi... không hề có... một chút...yêu khí nào...?"

Phiến La hơi lùi lại một chút, giữ khoảng cách với Triệu Thường Côn.

"Có cần thiết biết ta là ai không?"

Triệu Thường Côn đáp, liền hắn lấy ra một viên đan dược quăng cho Mộc Phiến La.

"Đây là gì?"

Phiến La bắt lấy viên đan dược, ngốc trệ hỏi.

"Là đan dược trị thương"

'Tên này đầu óc đúng là không bình thường.

Ta là bị cả nội thương lẫn ngoại thương, còn bị trúng độc, một viên đan dược thì làm được gì cơ chứ?'

Phiến La âm thầm suy nghĩ.

Hộc...

Nhưng rồi nàng phun ra một ngụm máu, cả thân thể khuỵu xuống, độc tố bây giờ đã lan ra khắp cơ thể, e là thần tiên cũng không thể cứu được.

"Muốn sống thì nuốt viên đan dược đó vào!"

Mộc Phiến La không thể suy nghĩ được gì thêm, tính mạng nàng hiện đang nguy kịch, phục dùng viên đan dược này biết đâu lại có thể...

Phiến La liền cho viên đan dược vào miệng.

Chỉ trong khoảnh khắc, nàng sững người.

Đan dược vừa tan, liền lập tức nội ngoại thương đều được chữa khỏi, lành lặn tức thì, độc tố trong người nàng cũng triệt tiêu một cách nhanh chóng.

Phiến La đứng lên, gương mặt ngơ ngác.

'Đây là cái gì đan dược?

Chỉ một viên có thể liền lập tức tất cả vết thương đều hồi phục?

Ngay cả cổ độc của Man Nhược vương cũng bị hoá giải?

Là tiên dược sao?'

"Đa...đa tạ..cứu mạng..."

Mộc Phiến La ngập ngừng nói.

"Ta không cần đa tạ, nhất là từ một yêu nhân như ngươi"

Triệu Thường Côn lạnh lùng nói.

"Ngươi xem ra đúng như ta nghĩ...

Ngươi là con người!"

Phiến La nhíu mày nhìn Triệu Thường Côn, thanh âm trầm lại.

"Thì sao?"

"Nói! Một nhân loại như ngươi sao lại xuất hiện ở Yêu giới?"

Mộc Phiến La vận yêu khí, bàng bạc khí tức màu xanh bao phủ khắp thân thể, cả người thủ thế.

Tên thanh niên kia đã thừa nhận hắn là nhân loại, xưa nay nhân và yêu vốn đã định sẵn là kẻ thù, chỉ cần hắn không chịu trả lời, nàng liền sẽ ra tay.

"Ha ha ha... ngươi định ra tay với ân nhân của mình sao?

Yêu nhân các ngươi đúng là thích lấy oán báo ân mà!"

Nhìn thấy Phiến La vận khí tức, Triệu Thường Côn cười lớn.

"Ngươi có chắc chưa vậy?"

Phiến La trở nên bực dọc vì cái thói kiêu ngạo của tên này, nàng nói lớn.

"Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không vậy hả?"

"Với ai?"

Triệu Thường Côn thản nhiên hỏi lại.

"Nói ra chỉ sợ ngươi hoảng sợ!

Ta chính là một trong Tứ đại Tà chủ của Yêu giới!

Mị Yêu vương, Mộc Phiến La!"

Phiến La dõng dạc nói.

"Ngươi đang cố chọc cười ta đấy à?"

Triệu Thường Côn ánh mắt dửng dưng hỏi lại.

"Ngươi...!"

"Ta làm sao?

Ngươi nói ngươi là một trong Tứ đại Tà chủ của Yêu giới?

Ta thấy không hề giống một chút nào cả.

Tà chủ của Yêu giới lại bị những yêu nhân khác xem thường?

Tà chủ của Yêu giới lại bị truy sát đến xém chút mất mạng lại không hề có khả năng chống trả?

Tà chủ của Yêu giới lại bất lực để một nhân loại như ta cứu giúp?

Ngươi tự xưng mình là Tà chủ có phải là đang chọc cười người khác không?"

"Ngươi! Câm miệng lại cho ta!"

Mộc Phiến La hét lớn, liền tức thì vận chưởng pháp hướng Triệu Thường Côn đánh tới.

"Ngươi thì biết gì mà nói chứ hả?"

"Ta nếu không phải là bị hai tên Tà chủ cùng lúc tấn công thì cũng không ra nông nỗi này!"

"Ta nếu không trúng kế của tên Man Nhược kia thì đã không phải trốn chạy như thế này!"

Mỗi câu Phiến La thốt ra đều kèm theo là chưởng ấn bàng bạc khí tức mà tung ra.

Mỗi câu thốt ra đều là tất cả kiềm nén cảm xúc trong tâm giải phóng ra.

Nhưng tất cả đều không thể đánh trúng Triệu Thường Côn.

Hắn dễ dàng né tránh đi tất cả.

"Ngươi là đang đổ lỗi cho hoàn cảnh của mình sao?"

"Ta không có!"

"Theo ta thấy, ngươi là không có năng lực nên mới bị ức hiếp.

Ngươi tấn công ta nãy giờ nhưng lại không thể chạm vào được một ngọn tóc của ta.

Một Tà chủ yếu đuối như ngươi thì đến ngay cả thuộc hạ cũng là xem thường ngươi a"

"Ngươi! Ngươi...không biết gì hết! Đừng phát ngôn lung tung!"

Bặc!

Triệu Thường Côn nắm lấy cổ tay Mộc Phiến La, ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng.

Phiến La cố né tránh đi ánh mắt của hắn, toàn thân run run, ngập ngừng thừa nhận.

"Thuộc hạ... thuộc hạ của ta...hy sinh để cho ta... chạy trốn...

Ta...ta đúng như ngươi nói...ta... yếu đuối...ta không đủ khả năng..."

"Chịu thừa nhận rồi sao?"

"Việc của ta không cần ngươi quản!"

Phiến La hất tay Triệu Thường Côn ra, quay mặt trực bước đi.

Nàng bây giờ dù không có khả năng đối đầu với cùng lúc hai tên Tà chủ, nhưng nàng cũng không thể bỏ mặc dân chúng của nàng.

Nàng sẽ quay lại, dù có chết cũng phải đòi lại danh dự của bản thân.

"Việc của ngươi ta đương nhiên sẽ không quản.

Nhưng ta có cách giúp ngươi lật ngược tình thế, trả thù bọn chúng..."

Phiến La nghe đến liền lập tức khựng lại.

"Ngươi có cách giúp ta?".

Bách Lâu Cổ Thành.

Đây là toà thành nằm dưới sự cai quản của Vô Diện vương, một trong Tứ đại Tà chủ.

Bên trong gian lầu cao nhất của toà tháp nằm biệt lập với những kiến trúc khác trong thành mà yêu nhân hay gọi là Ngũ Diện Lâu, Vô Diện vương cùng với Man Nhược vương đang nói chuyện, bàn tính về kế hoạch sắp tới.

"Ha ha ha...lần này thống nhất Yêu giới, công đầu đều thuộc về ngươi, Vô Diện lão đệ!

Cũng nhờ tính toán của ngươi mà bây giờ Tứ đại Tà chủ chỉ còn hai ta...ha ha ha...!"

Man Nhược vương cười lớn, âm thanh vang vọng khắp tầng lầu.

"Man Nhược vương, ta khuyên ngươi đừng vui mừng quá sớm.

Tuy hiện giờ chúng ta đã biết Hỗn Độn vương tại Nhân giới đã thất bại và mất tích, nhưng vẫn còn đó Mị Yêu vương, ả ta rất khó đối phó..."

Vô Diện điềm tĩnh nói.

"Ha ha ha... về chuyện đó ngươi không cần quá lo lắng.

Thuộc hạ của ta vừa hồi báo đã chiếm thành công Vẫn Thanh thành, còn ả Mị Yêu đã chạy trốn khỏi đó.

Ả ta đã trúng cổ độc do chính tay ta tự luyện chế, chỉ trong hai canh giờ, độc tính phát tán thì dù thần tiên giáng thế cũng không thể cứu được!"

Cho dù thông tin của Man Nhược vương đưa ra là chính xác thì ánh mắt Vô Diện vương vẫn là bán tính bán nghi.

Hắn tính tình rất cẩn trọng, tính toán từng ly từng tí.

Tất cả kế hoạch thôn tính Yêu giới đều là do hắn đưa ra, ngay cả việc xúi giục Hỗn Độn vương xâm lăng Nhân giới cũng là do một tay hắn thao túng.

Hắn hợp tác với Man Nhược không vì lý do gì khác ngoài việc Man Nhược là một tên hữu dũng vô mưu, rất dễ dàng để hắn lợi dụng.

Kế hoạch này là hắn đã suy tính và nung nấu rất lâu.

Bắt đầu từ việc của Hỗn Độn vương.

Hắn đã cho người điều tra rất kỹ Nhân giới, và hắn biết rõ ràng, nếu chỉ một thế lực của Hỗn Độn vương tấn công Nhân giới, chắc chắn sẽ cầm chắc thất bại.

Hắn chỉ việc chọn ra người thích hợp lẻn vào nội bộ thuộc hạ của Hỗn Độn vương, rót vào tai tên đó những thứ mà hắn viết ra sẵn, và thế là tên Hỗn Độn ngu ngốc kia đã mắc bẫy.

Việc còn lại chỉ là chờ tin tức bại trận của Hỗn Độn vương mà thôi.

Về phía Mị Yêu vương, ả ta đối với hắn cũng chỉ như là một quân thí trong bàn cờ mà hắn xếp sẵn.

Hắn cũng không cần thiết phải ra tay, chỉ cần bày cách cho Man Nhược vương bố trí thuộc hạ.

Vẫn là cách cũ, cho người lẻn vào bên trong.

Cách này lúc nào cũng thành công như hắn dự liệu.

Hỗn Độn vương và Mị Yêu vương vốn rất tin người, chỉ cần tốn một chút công sức để dàn dựng nên một vở kịch thì thuộc hạ của hắn và Man Nhược vương chắc chắn sẽ được hai tên Tà chủ kia trọng dụng, sau đó chỉ cần tung ra một cái bẫy là xong.

Hắn cũng đã lên kế hoạch cho tên Man Nhược vương.

Chỉ cần biết chắc chắn Mị Yêu vương đã chết, lúc đó hắn mới đặt dấu chấm hết cho Man Nhược vương, bây giờ tên này vẫn còn giá trị lợi dụng đối với hắn.

"Sống thấy người, chết phải thấy xác!

Chỉ khi nào thuộc hạ của ngươi đem xác của ả đặt trước mặt ta thì ta mới tin!"

Vẫn giọng điệu âm trầm và bình tĩnh, Vô Diện vương nói với Man Nhược vương.

"Lão đệ, ngươi đến khi nào mới chịu bỏ cái thói lo lắng thái quá này thế hả?

Cứ yên tâm mà giao ả Mị Yêu cho ta.

Ta đảm bảo rằng ả chỉ có con đường chết!".

ตอนถัดไป