webnovel

Chương 8: Tử Lân tông chủ.

Chương 8: Tử Lân tông chủ.

Tử Vong cốc, ba trăm năm trước.

Trong cốc bầu không khí u ám, tràn ngập yêu khí, sương mù dày đặc bao phủ quanh năm.

Đây là một trong những cấm địa nguy hiểm bậc nhất ở Tinh Không Đại lục, đến cả những võ giả, tán tu cấp bậc cảnh giới cao cũng e ngại khi bước chân vào cốc.

Nơi này không có nhiều những hung thú hay là yêu thú sống thành từng đàn lớn như những cấm địa khác, chỉ có vài con sống đơn lẻ, nhưng nó nguy hiểm là bởi vì hung thú ở đây cấp bậc đều là Đầu lĩnh thú.

Grào...!

Bành!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Tinh Tinh Vương rống to, nhảy lên cao, hai tay nắm chặt lại như một cái búa tạ khổng lồ, giáng xuống đất.

Nắm đấm mang lực lượng của một Đầu lĩnh thú cấp bậc Tam giai giáng xuống tạo ra một hố sâu, đất đá xung quanh văng ra tứ tung.

Tinh Tinh Vương đứng thẳng người, thân cao bảy, tám thước, hai tay vỗ vỗ ngực, gầm lên vài tiếng, lan toả khí tức khủng bố của nó trấn áp khắp xung quanh.

"Tam giai hung thú cũng chỉ có thế!"

Một giọng nói trẻ con vang lên giữa đám bụi đất.

Đứng cách xa Tinh Tinh Vương tầm hơn hai mươi thước, một nam hài tử tuổi trạc tám, chín, nhếch mép khinh dễ con hung thú.

Nam hài tử tóc tím, da dẻ toàn thân cũng màu tím, chỉ mặc cộc lốc một chiếc quần đùi đã cũ kỹ, hai tay chống hông điệu bộ tỏ ra khinh dễ.

Xoạt...

Vận thân pháp nhảy lên, trong chớp mắt nam hài tử kia liền biến mất.

Bành!

Chỉ trong một khắc lại xuất hiện trước mặt Tinh Tinh Vương, một cước nhằm thẳng mặt hung thú mà đạp tới.

Tinh Tinh Vương to lớn là thế nhưng lại không hề chậm chạp một chút nào.

Rất nhanh, nó đưa khuỷu tay lên đón đỡ một cước kia.

Nam hài tử này tuy chỉ là một đứa trẻ lên chín nhưng xét về thực lực không hề thua kém so với Tinh Tinh Vương.

Một cước này của hắn dù bị cản ngăn, nhưng lực lượng phát ra cũng đã khiến cho Tinh Tinh Vương phải thoái lui lại ba, bốn bước.

Còn đang lơ lửng trên không, nam hài tử vận khí lực tung bồi ra thêm một quyền.

"Thương Lang quyền!"

Bàng bạc khí tức bộc phát ra, mang hình dạng một con Bạch Lang hung hãn lao đến Tinh Tinh Vương.

Đây là một loại võ kỹ hoá hình cấp cao mà chỉ những võ giả tu vi cảnh giới phải đạt đến Võ Vương đỉnh phong mới có thể thi triển ra.

Tinh Tinh Vương cũng không phải là đứng yên một chỗ mặc sức cho nam hài tử kia đánh.

Nó dồn hết khí lực vào tay phải, một quyền đấm mạnh tới trước, đón đỡ Thương Lang quyền kia.

Quyền đối quyền.

Hai luồng kình lực khủng bố va chạm tạo thành một vụ nổ rung chuyển cả một góc Tử Vong cốc.

Vụ nổ tạo ra một luồng sóng xung kích lan rộng ra xung quanh, thổi bay mọi thứ.

Nam hài tử cùng Tinh Tinh Vương cũng bị luồng xung kích kia đánh bật ra xa.

Cả hai văng về hai hướng, đè nát những gốc cổ thụ trên đường.

Cả hai sau đó lồm cồm đứng dậy.

Tinh Tinh Vương là một đầu lĩnh hung thú nhục thân có thể nói cường hãn, đao thương bất nhập.

Nhưng nam hài tử kia nhục thân cũng không hề thua kém gì.

"Thật là...

Ta vừa mới đi một chút mà hai ngươi bày ra trò gì thế hả?"

Một người trung niên râu tóc bờm xờm bất chợt xuất hiện, cất giọng âm trầm nói.

"Sư tôn!"

Nam hài tử liền nhanh nhảu nhảy đến bên chỗ người trung niên kia, cười cười với thái độ vui vẻ.

"Sư tôn, ta và Đại Hắc luyện tập một chút ấy mà"

Tinh Tinh Vương cũng mon men đến gần.

Bộ dạng của nó bây giờ khác xa với khi nãy.

Chẳng còn hung hãn nữa, mà thay vào đó là khép nép, sợ sệt, như sợ người trung niên kia nổi giận.

Nó gật gật đầu lia lịa đồng tình với nam hài tử.

Liếc thấy người trung niên đang vắt một cái giỏ bên hông, tay thì cầm theo một cành trúc, nam hài tử liền hỏi.

"Sư tôn, người đang muốn làm gì thế?"

"Ta đang định đi câu cá, ngươi có muốn theo hay không?"

"Câu cá...?"

Nam hài tử ngốc trệ nghiêng đầu hỏi.

Phóc!

Người trung niên ngồi trên một tảng đá to cạnh một dòng suối tĩnh lặng, quăng dây câu.

Bên cạnh là nam hài tử hai tay chống cằm dõi theo từng động tác khoan thai của người trung niên.

"Sư tôn, nơi này chỉ toàn hung thú với yêu thú, làm gì có lấy một con cá nào đâu mà người thả câu?"

Nam hài tử ngây ngô hỏi.

"Ta là đang câu cá, nhưng cũng không phải là câu cá"

"Câu cá nhưng không phải câu cá?"

"Ta đây là đang chờ đợi"

"Sư tôn, người chờ đợi điều gì?"

Gác tạm cần câu sang một bên, người trung niên ánh mắt nhìn xa xăm.

"Chờ đợi ngươi trưởng thành.

Chờ đợi thời thế thay đổi"

"Người chờ đợi những thứ đó để làm gì chứ?"

Người trung niên bàn tay xoa xoa đầu nam hài tử, giọng nói ôn nhu.

"Đợi ngươi sau này trưởng thành, hiểu chuyện, ngươi sẽ biết...

Có những chuyện dù có nói ra, với ngươi hiện tại cũng không thể nào hiểu được"

"Ha ha... Đồ nhi đúng là không thể hiểu ý của sư tôn a"

"Ngốc tử! Nhớ kỹ lời này của ta!

Ngươi tại Tử Vong cốc sinh ra đã là một đầu Yêu Vương, sau này sẽ trở thành mối hoạ lớn cho nhân gian.

Nhân loại vì thế sẽ liên kết lại để diệt trừ ngươi.

Đây là số mệnh của ngươi ngay từ khi ngươi có mặt trên cõi đời này."

Ngưng một nhịp, người trung niên lại tiếp tục.

"Muốn chống lại số mệnh thì ngươi phải trở nên thật mạnh.

Ngươi mạnh thì kẻ khác sẽ không thể cũng không dám động đến ngươi.

Kẻ mạnh lúc nào cũng nắm trong tay tất cả, kể cả sinh mạng chúng sinh.

Giết và bị giết.

Thế giới chỉ tồn tại hai thái cực này.

Nhớ kỹ!"

"Ta không sợ!

Chỉ cần ở cạnh sư tôn, dù có là trăm vạn địch nhân trước mắt ta cũng không sợ!"

"Ha ha ha...Khá, khá lắm!

Khẩu khí đúng là không nhỏ a!"

Người trung niên cười lớn.

"A Tử, ngươi nên biết, sư tôn sẽ không thể ở cạnh ngươi mãi được.

Đến một lúc nào đó, hai sư đồ ta cũng sẽ phải có chia ly..."

"Tại sao chứ?"

"Đây là thiên cơ không thể tiết lộ"

Tử Lân hừ lạnh một tiếng, cũng không hỏi thêm nữa.

Người trung niên lúc này, ngón tay vẽ ra một trận pháp triệu hồi trước mặt.

Từ trong trận pháp vừa được vẽ nên, chập chờn một cánh hồ điệp bay ra chậm rãi đậu lên ngọn trúc câu.

"A Tử, ngươi xem, đó là gì?"

"Là Hắc Hồ điệp, Huyễn thú Lục giai của sư tôn"

Người trung niên gật đầu.

"Đúng, chính là nó.

Nếu sau này ta không còn có thể ở bên cạnh ngươi, chỉ cần nhìn thấy cánh này hồ điệp, chỉ cần đi theo nó, ngươi sẽ tìm được ta"

"Đệ tử minh bạch!"

Tử Lân gật đầu.

Thời gian thấm thoát trôi qua thật nhanh.

Mười năm sau, như lời nói năm xưa, ngươi trung niên không từ mà biệt, để lại một mình Tử Lân giữa chốn mênh mông Tử Vong cốc.

Cho dù Tử Lân có ra sức tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách của Tử Vong cốc cũng không tài nào tìm thấy người đâu cả.

"Sư tôn chắc chắn đã ra ngoài cốc!

Chỉ có bên ngoài thì ta mới không thể tìm thấy người"

Ngồi trên vai Tinh Tinh Vương, Tử Lân sầu não nói.

Grào...

Tinh Tinh Vương gật đầu.

Cả hai đang đứng ở cửa vào Tử Vong cốc.

Phịch!

Tử Lân nhảy xuống đất, đối diện với Tinh Tinh Vương.

"Đại Hắc, sư tôn ta từng nói, bên ngoài nhân loại rất là hung ác, còn hung hiểm gấp nhiều lần những hung thú yêu thú trong Tử Vong cốc.

Nhưng để tìm sư tôn, ta phải rời khỏi Tử Vong cốc một thời gian..."

Tử Lân nắm chặt nắm tay, đưa ra phía trước.

"Giúp ta trông chừng nơi này, chờ ngày ta và sư tôn quay về!"

Grào grào....

Tinh Tinh Vương gầm lên vài tiếng như tiễn đưa Tử Lân, nắm tay cũng nắm chặt lại.

Nắm đấm của đầu lĩnh hung thú và yêu vương cụng vào nhau như lời hẹn ước.

Ngày này, Tử Lân yêu vương, một trong Tứ đại yêu vương rời đi Tử Vong cốc, sau này gây ra rất nhiều sóng gió trên toàn Tinh Không Đại lục...

Tử Lân yêu vương năm đó bây giờ đã trở thành tông chủ của Ma Thần tông, Nhất lưu tà tông, thế lực duy nhất tại Lục Uyển thành.

Ma Thần tông, ngày nay.

Tử tông chủ uy nghiêm đứng trước đại điện, ánh mắt bao quát xung quanh, giọng nói âm trầm vang vọng cả diễn võ tràng.

"Bản tông chủ hiện tại có việc cần làm phải đi xa một chuyến.

Trong thời gian bản tông chủ không có mặt tại đây, các trưởng lão sẽ thay bản toạ chấp sự.

Thánh nữ, Hắc Bạch La Sát cũng sẽ cùng đi với bản toạ.

Các ngươi ở lại tông môn phải nhanh nâng cao thực lực của bản thân một cách nhanh nhất.

Có nghe rõ hay không?!"

"Đã rõ!"

Chúng đệ tử đồng thanh hô lớn.

Phút chốc sau, năm đạo quang từ Ma Thần tông bay lên, hướng Thanh Dương quận mà đi, dẫn đầu là một đạo hắc quang dập dờn dập dờn...

Next chapter