webnovel

con chỉ muốn được chết trong vòng tay mẹ

Vì cô là một người con gái xấu xí, gương mặt biến dạng, làn da sần sùi những nốt mụn thịt, loang lổ những vết chàm. Với bộ dạng ấy, cô bị mọi người xa lánh không ai muốn tới gần. Cho nên đã 35 tuổi, cô vẫn chưa từng có một mảnh tình vắt vai. Mặc người đời chửi rủa cô là thứ đàn bà lăng loàn mất nết, cô xin con từ một người đàn ông say rượu xa lạ. Sau cái đêm cuồng nhiệt ấy, cơ thể cô đã bắt đầu tồn tại một sinh mạng mới. Mang nặng đẻ đau, cuối cùng cô cũng có một mụn con. Không giống như mẹ, cậu bé xinh đẹp như một bức tranh. Môi đỏ, tóc đen, da trắng. Dường như trời thương xót cho số phận hẩm hiu của cô. Ông đã phú cho cậu bé trí thông minh tuyệt vời, học một biết mười. Đọc một lần là có thể nhớ toàn bộ nội dung. Nhưng tạo hóa trêu ngươi, tâm hồn non nớt ấy lại bị bạn bè chế giễu, vì em không có cha, cho nên cha mẹ những đứa trẻ khác không muốn cho con mình chơi với cậu. Còn nói những lời không hay khiến cho bọn trẻ gặp em ở đâu đều gào lên: "Đồ không cha. Đồ con hoang..."

Làm cho cậu bé tủi thân khép mình lại không muốn tiếp xúc với người xung quanh.

Nhiều lần như vậy, câu nói đó khiến cho thằng bé tức giận, không nhịn được nữa, xậu lao vào đánh bạn.

Cậu đánh nhau, khiến cho mẹ cậu bị mời tới trường họp phụ huynh vì vụ ẩu đả đó. Dắt cậu về, trên đường mẹ cậu hỏi:

- Tại sao con lại đánh bạn?

- Các bạn nói con là đồ con hoang.

Mẹ nó khựng lại cúi xuống ôm con, bà nghẹn ngào nói:

- Cha con mất rồi, đừng để ý tới các bạn ấy nói. Con hãy chứng tỏ rằng, con không có cha vẫn giỏi giang thành đạt. Đó là cách trả thù tốt nhất khiến họ phải xấu hổ vì hành động của mình.

Câu nói đó của mẹ đã theo cậu suốt cả cuộc đời. Lúc nào cậu cũng là người giỏi giang nhất, không có gì có thể là khó được cậu.

18 tuổi, cậu bé ngày nào, cùng một lúc đỗ tận 5 trường đại học mà còn là thủ khoa.

26 tuổi, cậu có trong tay 4 bằng đại học loại giỏi.

Ngày... tháng... năm...

- Tuyền à! Thật sự anh rất thích em. Em làm bạn gái anh nhé.

Cô khẽ mỉm cười, gật đầu đầu chấp thuận. Không có gì hạnh phúc hơn thế. Anh bế bổng cô lên xoay nhiều vòng. Tiếng cười hạnh phúc vang khắp nơi.

Ngày... Tháng... Năm...

- Cháu muốn cưới Tuyền làm vợ. Xin hai bác đồng ý cho chúng cháu về cùng một nhà.

Bố nhìn anh cô nói:

- Bác xin lỗi. Nó không thể lấy cháu, nó cần phải lấy người môn đăng hộ đối với gia đình bác. Một người có gia thế, có thể nâng đỡ con bé khi khó khăn. Còn cháu là đứa trẻ không cha, gia đình lại còn nghèo, không có gì trong tay, làm sao có thể nuôi nổi nó. Bác có mình nó là con gái, bác không muốn nó phải khổ. Cháu từ bỏ ý định đó đi! Tìm một người phù hợp mà lấy.

Tuyền ngạc nhiên nhìn bố nói:

- Kìa bố! Sao bố lại nói thế?

- Con im ngay! Đây không phải là chuyện của con.

…..

Vậy là hai người bị đẩy tới bước đường chia tay.

Anh không biết đã uống bao nhiêu. Đúng, anh nghèo, không cha. Nhưng anh cũng có lòng tự trọng. Tại sao mọi người lại chà đạp mong muốn hạnh phúc của anh chứ?

Tỉnh dậy, xung quanh thật xa lạ. Đây không phải là phòng của anh, cũng không phải là nhà của mẹ. Đây là là đâu? Ai đã đưa anh tới đây? Đang ngạc nhiên về cảnh tượng xung quanh, chợt có người mở cửa bước vào. Đó là một cô gái, Cô đang lấy khăn lau mặt nói:

- Anh tỉnh rồi à?

Anh nhìn cô gái hỏi:

- Cô là ai? Đây là đâu?

Cô gái khẽ cười nhìn anh trả lời:

- Anh đang ở nhà tôi, đêm qua, tôi thấy anh say rượu ngủ trước nhà. Thấy tội quá tôi mang anh vào.

- Cô đem tôi về, không sợ bố mẹ nói gì sao?

Cô cúi xuống nét mặt đượm buồn nói nhỏ:

- Tôi là trẻ mồ côi.

Anh cảm thấy áy náy với câu hỏi vô ý của mình. Lên tiếng xin lỗi cô gái:

- Tôi... Tôi xin lỗi! Tôi vô ý quá.

- Không sao đâu. Mà sao anh lại say đến như vậy?

Anh chỉ im lặng không nói.

Thấy cuộc nói chuyện đi vào trầm tư, cô lên tiếng, chuyển cuộc nói chuyện sang hướng khác:

- Tôi tên Liên. Còn anh?

- Tôi tên Cương.

Anh quen cô như thế đó, bắt đầu bằng một tình bạn. Một người im lặng lắng nghe, còn một người nói đủ mọi thứ chuyện trên trời dưới biển. Cô là người nói, còn anh là người nghe. Cô sôi nổi anh trầm mặc. Họ giống như quy luật bù trừ của cuộc sống vậy.

...

Thời gian cũng đã rất lâu, bây giờ anh đã là phó phòng của một công ty bất động sản. Còn cô làm kế toán tại một công ty nước ngoài.

Ngày... Tháng... Năm...

- Liên này!

Cô ngước đôi mắt tròn xoe, nhìn anh trả lời

- Dạ.

- Mình kết hôn đi! Chúng ta yêu nhau đã rất lâu rồi. Đã đến lúc chúng ta cùng nhau dựng xây tổ ấm. Em đồng ý lấy anh nhé!

Cô đỏ mặt cúi đầu tiếng nhỏ như gió

- Vâng, em đồng ý.

Lời cầu hôn của họ đơn giản như thế đó, không nến, không hoa, không nhẫn, cũng không lãng mạn. Nhưng đó là lời cầu hôn chân thành nhất.

Ngày... Tháng... Năm...

Vậy là họ cũng đã về chúng một nhà. Trong lời chúc phúc của bạn bè và gia đình, hai người đã nên duyên vợ chồng. Nhìn họ trong ngày cưới thật hạnh phúc. Năm ấy, anh 28 tuổi.

Một năm sau ngày cưới, vợ chồng anh chuẩn bị đón thêm một thành viên mới. Khi biết tin mình sắp có con, anh vui mừng phát khóc. Niềm vui của một người lần đầu làm cha.

Nhưng cuộc sống hạnh phúc của họ không tồn tại được lâu. Dạo gần đây, anh cảm thấy khó chịu. Dạ dày cứ nôn nao, không thể ăn được thứ gì, cứ ăn vào là nôn ra lại nôn ra. Cơ thể mệt mỏi không có sức lực. Ban đầu, anh cứ nghĩ những thứ đó là hiện tượng nghén hộ vợ, nên không hề để ý. Nhưng không hiểu tại sao, càng ngày anh càng gầy đi, vì không ăn được gì, cộng với những cơn sốt bất thường. Vợ anh đã sinh được ba tháng, anh vẫn bị như thế. Anh bắt đầu thấy lo lắng.

Ngày... Tháng... Năm...

- Theo kết quả cho thấy, anh đã bị ung thư giai đoạn cuối. Không còn khả năng cứu chữa nữa. Anh nên nói với gia đình chuẩn bị hậu sự đi!

Mọi thứ như sụp đổ trước mắt anh. Cuộc sống mới bắt đầu, vậy mà đã vội kết thúc. Anh chưa kịp làm gì cho vợ con, cũng chưa kịp làm gì cho mẹ. Chưa kịp đền đáp ơn dưỡng dục của bà, chưa cho bà được một ngày bình yên, nhàn nhã. vậy mà ông trời thật độc ác, nỡ để cho anh mang căn bệnh quái ác này. Nghĩ đến mẹ, anh chợt thấy nhớ bà ấy vô cùng. Tự nhiên anh muốn được trở về với mẹ, được nằm trong lòng bà. Anh muốn những giây phút cuối đời, được nắm trong vòng tay của mẹ. Nhiều lần cầm điện thoại lên, định gọi mà không dám dám nói. Anh sợ mẹ buồn, sợ mẹ phải đau lòng vì cái chết của anh. Anh phải làm sao đây? Phải làm thế nào để được trở về? Được nói câu: "con yêu mẹ."

Next chapter