webnovel

Chương 10

"Gương mặt bướng bỉnh của em tựa như sương trời sắp muộn

Mái tóc dài ấy của em như ngọn lửa trong lòng

Niềm hân hoan ngắn ngủi mà lại ngỡ trọn đời

Ly biệt dài đằng đẵng là bữa tiệc thanh xuân

Phát điên, mệt mỏi cùng đau đớn

Như vở hài kịch cuộc đời...

Cười lên, cất tiếng rồi rời đi...

Những ly kỳ tuổi trẻ"

"Thật không hiểu nổi cậu ta phát điên cái gì? Ngày nào cũng là cái giai điệu u ám đó" Một người đàn bà thở dài thườn thượt.

"Phải, làm cho cả khu này cũng ảm đạm theo" Người đàn bà kia cũng bình luận.

"Ước gì tôi có thể bảo cậu ta tắt cái thứ đó đi, thật là phiền phức" Một người đàn bà khác cũng hoạnh họe chen vào. "Mỗi sáng thức dậy đều là cái giai điệu đó làm cả ngày nhà của tôi đều không vui vẻ cho nổi, mắc cái chứng gì vậy chứ?"

"Này, nói nhỏ thôi, bà không biết đó là ai à?" Một người đàn bà đi ngang lập tức nhìn cả ba người kia với vẻ mặt sợ sệt "Cậu ta là tình nhân bé của Vương gia đấy"

"Cái gì? Vương gia mà có sở thích quái đản như thế? Thật không tin nổi"

"Phải phải, để tôi nói cho mấy người nghe..."

Cả ba người phụ nữ đều bị người kia làm cho tò mò đành xúm lại chụm đầu vào nhau mà nghe chuyện.

"Nghe nói cậu ta là trai bao được Vương gia để ý đến đấy. Cách đây không lâu, ông ta phát hiện ra cậu ta trong gay bar liền nảy sinh tình cảm. Bây giờ gia thế cậu ta không bình thường chút nào đâu nhé. Này, tôi còn biết là nếu ai đụng vào cậu ta, Vương gia sẽ làm cho người đó tán gia bại sản bất kể là nhỏ hay lớn"

" Chỉ là được để mắt đến mà một bước lên trời như vậy sao?"

"Đúng thế, tôi còn nghe được nhan sắc cậu ta không phải hạng xoàng xĩnh đâu. Đó có lẽ là lý do Vương gia sủng ái cậu ta nhiều đến thế. Đúng là một lũ nhà giàu trọng sắc" Người phụ nữ qua đường thở dài rồi lắc đầu.

"Ha, hèn chi, nhưng mà nói thẳng ra thì cũng chỉ là hàng đĩ điếm bán thân mà thôi, cũng không phải thứ cao sang gì cho cam" Một người đàn bà nghe xong lại lên tiếng cười khẩy.

"Đừng đứng đây mà nói bậy, bà không sợ chết sao?" Cả ba người phụ nữ cùng hoảng sợ nhìn người còn lại, nói lớn.

"Sao tôi phải sợ? Sợ một thứ đĩ điếm có người chống lưng sao? Nằm mơ" Nói rồi người đàn bà đó xách chiếc túi hàng hiệu của mình lên, ngoe nguẩy đi mất.

"Haizz, mà sao bà lại biết nhiều như thế?"

"Người ta đồn ầm lên mà, ai cũng biết cả đó. Tôi còn nghe được cả tên cậu ta nữa đó"

"Hả? Thế tên cậu ta là gì?" Hai người phụ nữ lại mở to mắt nhìn người đàn bà qua đường.

"Tôi chỉ nghe phong phanh thôi, hình như đâu là họ Tiêu tên Chiến thì phải"

_______o0o_______

Khu chung cư đó thực chất là một khu chung cư dành cho người giàu và tất cả mọi quyền quản lý đều là của Vương gia.

Trong khu dân cư đó, bất kể ngày hay đêm người ta đều thấy khó chịu vì tiếng nhạc thê lương phát ra từ một căn hộ. Thoạt đầu họ luôn nghĩ căn hộ đó là một căn hộ không người ở vì nơi đó chưa bao giờ sáng đèn.

Nhưng kể từ khi họ nghe thấy tiếng nhạc cất lên, họ mới biết trong đó thực chất luôn luôn có người.

Và rồi, những tin đồn xung quanh người sống trong căn phòng đó đã lan rộng đến hết cả khu chung cư. Họ đồn rằng, họ không hề biết người đó tồn tại vì người nọ chưa từng bước chân ra ngoài vào ban ngày.

Nên họ nói rằng, chắc chắn người đó sẽ làm việc vào đêm tối. Cơ mà những công việc vào đêm tối trong suy nghĩ của họ đều là những công việc mờ ám.

Nhưng, những suy đoán của họ lại không phải không có căn nguyên.

Bởi, có một lần, họ đã nhìn thấy người kia ra khỏi căn hộ của mình vào nửa đêm đi kèm với hai người đàn ông vô cùng bặm trợn.

Và người nọ có vẻ như đang bị ép buộc phải ra khỏi căn phòng đó. Người đó đi lúc nửa đêm, trở lại vào rạng sáng nên họ vẫn không biết người kia trông như thế nào.

Họ chỉ biết một điều duy nhất đó là khi người nọ đi, quần áo đều rất gọn gàng nhưng khi về họ chỉ có thể nhận xét một câu:

"Thân tàn ma dại"

Cơ mà kể cả khi người đó đi ra khỏi căn hộ, tiếng nhạc vẫn sẽ ở đó, không tắt. Giọng hát đó vẫn đều đều vang lên khắp khu dân cứ không phút nào dừng lại. Thê lương và thảm thiết.

Ấy vậy mà, có một ngày, người ta lại chẳng nghe thấy nó nữa, không có một dấu hiệu nào của bản nhạc đó trong khu chung cư, không có giai điệu nào được phát ra.

Mọi thứ đột nhiên,

Trở nên tĩnh lặng đến lạ thường.

Yên tĩnh đến mức làm con người ta phát hoảng.

Next chapter