webnovel

chương 2

" Ê, No. Rồi bây giờ sao ?" Như thường lệ, Aom - với cái mặt nhăn như đít khỉ, lúc nào cũng là thằng chào đón đầu tiên mỗi khi tôi đến CLB. Nó bắt đầu lải nhải ngay khi tôi vừa bước vào chưa cả nổi nửa giây nữa.Thật sự tôi cũng chịu, chẳng biết trả lời nó như thế nào cho phải. Đại loại là, tôi phát điên rồi. Pun, hắn đã nói cái mẹ gì với tôi vậy. Tôi đã biết cậu ta ( mặc dù không thân lắm ) được một thời gian khá dài, nhưng mà chưa bao giờ tôi biết rằng. Cậu.ta.lại.quái.dị.như.thế.!!

" Bố không phải bánh bèo ! Yêu cái mông !!"

Chỉ 5 phút trước thôi, tôi đã gào vào mặt cậu ta câu đó rồi phi như điên ra khỏi phòng Hội học sinh và chạy một mạch về CLB. Không thể tin nổi vào tai mình luôn. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng mình có thể nghe được những từ ��ó từ Pun Phumitat, một con người gần như hoàn hảo. Vẻ bề ngoài. Gia đình. Cách cư xử. Điểm số. Sự thân thiện. Và cậu ta còn có cả một cô bạn gái vô cùng xinh đẹp nữa.

Một cô bạn gái xinh đẹp ?!!

Ừa đó... Cậu ta có nguyên một cô bạn gái cơ mà, đúng không ? Cô ấy còn rất nổi tiếng ở trường Convent nữa. Thêm nữa, tôi còn biết cậu ấy rất lâu rồi ( Nhấn mạnh lại lần nữa, mặc dù không thân thiết cho lắm. Pun là bạn của Nant, mà Nant lại là bạn của Rodkeng. Và đương nhiên là Rodkeng là bạn của tôi. Hơi lằng ngoằng đúng không ?Nhưng thực sự là thế mà). Thỉnh thoảng nếu hai đứa đi ngang qua nhau, tôi cũng sẽ nhìn cậu ta cười xinh một cái.

Hay là khi nào đi mua hàng, mà tôi may mắn có cậu ta đứng xếp ở ngay đằng trước, tôi sẽ nhờ lấy hộ mình luôn. Thỉnh thoảng, nếu CLB của tôi tổ chức ca múa nhạc nè, tôi sẽ bắt cậu ta mua ủng hộ mấy vé.

Nhưng mà kể cả thế, thì cậu ta không được phép nghĩ về tôi như vậy.

Và, có một sự thật là, nếu bạn hỏi tôi, trong cái trường này, thằng nào có khả năng là gay nhất, thì Pun lúc nào cũng là thằng đứng cuối danh sách mà tôi nghĩ đến. Hay tôi nghe nhầm ?

***

Trời đã bắt đầu trở lạnh rồi. Có lẽ là do chuẩn bị đến tháng Mười một, tháng đầu của mùa đông. Mà mùa đông thì ở nhà cuộn tròn trong chăn và chơi game là tuyệt vời nhất đúng không ? Thế mà, cái-mà-ai-cũng-biết-là-gì-đấy đã khiến tôi phải ịn mông lên em xế của mình và đi đến ngôi nhà to như cái cung điện này đây.

Tôi đã đến khu này một lần rồi, 2 năm về trước. Hôm đó là sinh nhật 15 tuổi của cậu con trai cả nhà này. Tôi không thân quen gì với họ cả đâu. Chỉ là, chúng tôi cùng khối và nhà cũng gần gần. Một người bạn của tôi hình như thân với cậu con trai đó đã năn nỉ tôi đi dự tiệc cùng.Chưa bao giờ tôi nghĩ tôi lại phải tự mình vác xác đến nhà này một lần nữa. Và cái lí do thì ôi thôi là tức cười.

Đỗ xe ở trước cổng, tôi cứ đi tới đi lui. Cái chuông cửa thì đang quắn quéo, khát khao mong được tôi ấn vào 1 cái. Nhưng cái thứ chó má khiến tôi phải lết đến đây cũng chính là lí do khiến tôi không thể ấn chuông nổi.

Cmn, sao mình lại phải đến đây ? Thằng trời đánh Pun, nếu chú mà không chịu nhắc lại, anh mày sẽ đấm nát mặt chú ra.

Ngay lúc đang thỏa mãn với suy nghĩ của mình, tôi nhìn thấy một cái bóng cao nghều ở trong vườn đang đi đi lại lại. Nó ngay tắp lự thu hút mọi sự chú ý của tôi. Cậu ta ở nhà 1 mình !

" Pun ! Pun !" Tôi cố gắng gào to tên của chủ cái bóng kia. Thật ra tôi không muốn kêu to đâu ( phải cố tỏ ra nguy hiểm mà), nhưng mà tôi muốn khiến hắn chú ý nên đành vậy ( Mẹ nó chứ!).

Xem ra nỗ lực của tôi đã được đáp trả. Tên ngốc đập trai kia nhìn quanh và tỏ ra bất ngờ khi nhìn thấy tôi ( Đương nhiên rồi, làm sao cậu ta nghĩ được là tôi sẽ đến đây giữa đêm khuya khoắt như này chứ ). Lúc Pun bước ra khỏi chỗ hàng cây đang đứng, tôi mới phát hiện ra là cậu ta đang nói chuyện điện thoại.

Ớ ầu, xin lỗi chú mày vì đã chen ngang nhé -_-"

Nhưng mà hình như cậu ấy không có vẻ gì là khó chịu cả. Chỉ còn chút nét giật mình trên khuôn mặt thôi. Tôi có thể thấy được là cậu ta tắt điện thoại ngay lập tức.

" Hey, No. Có chuyện gì thế ?" Pun đi ra bằng c��nh cửa nhỏ của cổng nhà. Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa biết nói gì trong cái trường hợp này nữa.

" Uhmm..." Nói gì bây giờ ? " Ờ... Tôi..." Gì đây ?! " Tôi..."

" Cậu đến vì chuyện sáng nay à ?"

Đúng rồi ! Chuẩn ! Cám ơn chú mày vì đã nói hộ anh.

" Ờ đó.." Tôi vừa nói vừa chỉ chỉ mặt cậu ta. " Chúng ta phải nói chuyện. Sáng nay tôi tới phòng Hội học sinh và thấy cậu ở đó. Xong rồi tôi đã hỏi cậu về quỹ CLB bị thiếu hụt. Xong rồi cậu bảo tôi là do lỗi thằng Ngoi không dám chống lại chính quyền P'Aun, xong rồi tôi..."

" Mọi chuyện tôi đều nhớ cả, No." Pun chen ngang, chắc cậu ta không chịu nổi bài diễn văn hồi tưởng của tôi. Nhưng mà, dù sao thì. Biết là cậu nhớ rồi, nhưng mà để tôi kể lại thì đã làm sao ?

" Ờ, nhớ được là tốt. Thế chắc cậu cũng nhớ là cậu đã bảo sẽ giúp tôi. Nhưng mà lúc đấy cậu bảo tôi phải làm gì ý nhỉ ? Hình như tôi nghe không chuẩn lắm. Cái gì mà làm người yêu. Tôi lúc đấy hơi hoảng nên bỏ đi. Xin lỗi nhé, tôi nghĩ là tôi đã nghe nhầm gì đó rồi."

" Không, cậu nghe đúng rồi đó, No."

" Chính xác là, tôi đến để nghe lại rốt cuộc lúc đó cậu đã nói gì..! Huh ?! Cái gì cơ ?" Tên kia vừa nói cái gì với mình vậy ? Mình không có nghe thấy gì hết. Chắc lúc về nhà, mình phải ngoáy sạch tai thôi.

" Tôi nói là cậu nghe đúng rồi đó. Cậu sẽ hẹn hò với tôi chứ ?"

Mẹ nó, Pun. Thế chú mày gay thật à ?

Anh mày trèo đèo lội suối để đến được đây để cuối cùng phải nghe cái này à ?

Tôi bắt đầu rùng mình, lạnh từ sống lưng xuyên thẳng lên óc. Và thề là mặt tôi lúc đấy tái xanh.

Tôi quay qua nhìn cái bản mặt đang cười với tôi. Tự nhiên, tôi không thèm cố hiểu những gì cậu ta nói nữa. Tôi thề là tôi nên rời khỏi đây.

" Này này, No. Nghe tôi nói đã." Cậu ta không cho tôi rời đi, cái con người này T^T. Tôi mới trèo lên xe được nửa cái mông thì cậu ta kéo tay tôi lại T^T.

Phản xạ tự nhiên, tôi quay lại nhìn, bởi vì theo linh cảm của bản thân thì tôi không nên quay cái lưng của mình vào mặt cậu ta cái tầm này.

Mắt tôi nhắm tịt, trong khi tay thì quẫy điên cuồng, chiến đấu với cậu ta. Tình trạng hiện tại của tôi là vô cùng đáng thương, vô cùng vô cùng đáng thương, nhìn thôi cũng thấy đáng thương rồi T__T " Tui không hề gay nha ! Làm ơn đừng thích tui nha ! Xin lỗi nhé, tui không hẹn hò với cậu được đâu!" Tôi sẵn sàng cầu xin cậu ta luôn, nếu có thể là tôi quỳ luôn nè. Chỉ mong cậu ta rộng lòng thả tôi ra cho tôi

về. Hôm nay thì tôi chưa có sẵn sàng T__T

"Này, để tôi nói xong đã. No, tôi cũng không có gay !" Pun lắc lắc thân hình yếu ớt của tôi,khiến tôi phải mở mắt ra nhìn.

Eh ? Tôi lại hiểu nhầm cái gì rồi à ?

" Vào đây đã, tôi sẽ giải thích mọi chuyện."

Và rồi, cậu ta kéo tôi vào nhà. Tôi sẽ kết thúc mọi chuyện ở đây chứ ??!

****************[ Hết Chap2]********************

Mất một lúc, Pun mới kéo được tôi vào nhà. ( Tôi

dám lấy cả tính mạng ra thề là tôi cũng có cố phản kháng, nhưng mà thực sự không thể, vì cậu ta khỏe hơn T^T). Tôi bớt lo một chút, nhưng hiện tại thì tôi đang dán mông trên nền đất dưới tán cây thơ mộng trong biệt thự của cậu ta.

Pun nhìn tôi chằm chằm, như kiểu trong lòng cậu ta có một triệu 8 trăm ngàn chữ muốn nói, mà đang không biết xuất chữ nào ra trước.

Nhưng mà tui thì tui không chắc là tui muốn nghe cậu nói đâu nha. -_-"

"No." Cuối cùng cậu ấy cũng đã khấn tên tôi. Làm người ta giật cả nảy. Rồi sao, bây giờ làm cái gì bây giờ ? Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách ? Hay độn thổ ? Gọi cảnh sát được không ? Cầu cứu Batman vậy ? T___T

" No, nghe cho kĩ đây." Người ta không muốn nghe mà ~ T___T

Cậu ta lại nhìn tôi chằm chằm, chắc cũng thấy được vẻ lảng tránh trên mặt tôi. Pun đánh một tiếng thở dài.

" Tôi không phải gay. Tôi đã có bạn gái rồi. Là BẠN- GÁI. Cậu cũng biết cô ấy mà. Là Aim." Vị đại thiếu gia này bị làm sao vậy ? Sao cứ nhai đi nhai lại mấy cái từ đó hoài . Nhưng mà không sao, cậu ta nói thế là tốt rồi. Tôi cũng bớt lo một chút.

Theo phản xạ tự nhiên, tôi gật một cái coi như trả lời. Bởi vì thật sự là tôi có biết Aim là bạn gái Pun. Cô ấy cũng cùng tuổi, nhưng mà không học ở trường tôi. ( Đố cô ta học ở trường tôi được đấy ? Đương nhiên rồi, bởi vì trường tôi là trường nam sinh mà ).

Aim rất là xinh gái, ý tôi là xinh thật đấy không đùa đâu. Cô ấy không cần trang điểm vẫn cứ xinh, ăn mặc thời trang đúng phong cách tiểu thư con nhà giàu. Cơ bản là, nếu cô ấy là người yêu bạn, đảm bảo bạn sẽ không bao giờ phải mất mặt. Đặc biệt là khi cô ấy đến trường, cơ man là người bắt đầu dõi theo, và...nước miếng chảy thành sông.

Mọi người đều nhận xét Pun và Aim là một đôi thần tiên lữ quyến, đẹp như trăng như sao. Nói chung là xứng đôi vừa lứa. Và tôi cũng là một trong số đó.

Nhưng mà tôi vẫn không thể không phát điên vì

những lời Pun sắp nói sau đây.

" Nhưng mà... Tôi vẫn muốn hẹn hò với cậu, No."

CON MẸ NÓ, ÔNG LẠI PHẢI NGHE MẤY CÁI LỜI

NÀY.

" Okay okay, Pun. Tôi vẫn nói lại những lời vừa nói. Tôi muốn về, không muốn nghe cậu nói thêm nữa."

Tôi nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Tôi

không có đùa đâu nha. Tôi thật sự không hiểu nổi tên này. Tại sao hắn mất công ngồi ở đây để giải thích với tôi rằng hắn không gay ? Xong còn lôi cả Aim ra làm dẫn chứng. Nhưng vẫn cứ khăng khăng đòi tôi hẹn hò với hắn?

" Gia đình đang muốn tôi hẹn hò với một cô gái nào đó. Tôi thì không thể chống đối lại ước muốn của bố mẹ. Chỉ có đứa em gái là giúp được thôi. Nó nói là nếu tôi có bạn trai, nó sẽ giúp một tay."

Huh ?! Gì cơ ? Cậu ta nói nhanh quá, mất một lúc tôi hiểu được. Thứ duy nhất tôi biết bây giờ là, tập trung lắng nghe.

" Cái gì cơ ? Từ từ, chậm lại chậm lại."

" Tôi nói là bố mẹ tôi ép tôi hẹn hò với một người

nào đó." Pun thở dài một cái rất mạnh trước khi tiếp tục. Trong khi đó, tôi nhích nhích ngồi lại gần cậu ta như ban nãy. " Okay ?"

" Tôi sẽ không bao giờ dám cãi lại bố mẹ. Cậu biết đấy, họ rất nghiêm khắc, No." Cậu ta nói phải. Tôi vẫn nhớ như in, bữa sinh nhật 2 năm trước. Tôi đã phải rất cẩn thận. Tôi không cả dám nói bậy, việc này còn khó hơn cả nhịn đánh rắm nữa. Ý tôi là, nếu bạn đánh rắm thì không ai biết ( Chắc thế ?), nhưng thử chửi bậy xem, họ sẽ sút bạn ra khỏi cửa ngay. Bữa tiệc kết thúc, tôi phải đến tìm Aom ngay.

Cậu ta đã phải nghe tôi rủa xả suốt 3 tiếng đồng hồ.bTai hẳn là cũng tê liệt luôn.

" Nhưng tôi chẳng hiểu sao họ lại rất dung túng cho Pang." Pun tiếp tục nói, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Cậu ta vừa nói cái gì ý nhỉ ? À ờ, Pang là em gái của Pun. Tôi mang máng nhớ ra cái tên ấy. Theo trí nhớ của tôi thì Nong Pang khá là đanh đá. Bảo sao ngay cả bố mẹ cũng phải sợ , không có gì ngạc nhiên lắm -_-"

" Thế nên nếu nó nói đỡ giúp tôi, thì tôi sẽ không

phải hẹn hò với người đó nữa. Nhưng mà..." Tôi

nhướn mày. Lại nhưng ?! Nhưng gì nữa ?? Ở lớp

tiếng Thái, thầy Ping có dạy rằng, vế đằng sau chữ "nhưng mà" mới là vế chính. Thế nên, học sinh phải thật chú ý khi làm bài thi.

Nhưng mà... ngay bây giờ, tui không hề muốn chú ý đến cậu ta tí nào T__T Các bạn thấy vế chính của tôi ngắn gọn và súc tích chưa ?

" Tôi không nghe tiếp được không ?"

" Không được, No. Để tôi nói hết." Tên này là đồ tư bản chỉ giỏi bắt nạt người khác T^T

Và thế là tôi lại ịn mông xuống, mặt sưng vù lên

nhìn cậu ta tiếp tục nói, mặc dù tôi đoán trước được cả rồi. Đống gai ốc nổi lên này là ý gì đây ? Có phải sự trong trắng của tôi sẽ rơi vào tay ngài Pun ?!!

T___T

" Ờ, Pang...giống mấy đứa con gái thời nay, No. Nó chỉ thích đọc yaoi*. Tôi chả hiểu nó bị làm sao nữa. Nó mua cả tấn truyện như th���, chất như núi trong phòng." Cuộc nói chuyện ngày càng trở nên khủng khiếp với tôi.

" Thế là nó bảo, nếu tôi có bạn trai, nó sẽ nói với bố mẹ cho. Mà bạn trai tôi càng đáng yêu, nó càng nỗ lực giúp."

Trời đất thiên địa ơi ~ Có ai biết tôi đã không chớp mắt bao nhiêu giây rồi không ?

Tôi bắt đầu lầm rầm cầu nguyện trong đầu. Ước gì tôi có thể chết đi khoảng 2 đến 3 phút thôi. Nếu được, tôi nguyện đến Sanam Luang hốt rác 3 tháng liền. Nhưng mà chả có vị thần nào thèm quan tâm đếnbtôi. T___T

" Mà cậu thì...rất là đáng yêu." Đây là câu nói tiếp theo tôi nghe được.

À, mẹ nó. Lúc mẹ đẻ ra, tôi đã bé hơn cậu đấy. ( Mặc dù tôi cũng không phải là bé, còn cậu ta cũng không phải là to con gì cho cam, nhưng mà...tựu chung lại, tôi vẫn bé hơn cậu ta). Tôi sinh ra trong một gia đình gốc Trung Hoa nên da trắng không rám nắng nổi đấy. Mắt tôi hai mí rõ ràng đấy, mắt vừa to vừa tròn đấy. Môi cũng đỏ đấy... Nhưng mà thế thì làm sao ? Bạn

tôi cũng hay trêu rằng trông tôi rất đáng yêu. Nhưng mà chưa bao giờ tôi bận tâm về nó. Mãi cho đến tận tối nay, ngay khoảnh khắc này, cậu ta đã làm tôi cảm thấy tôi... ...không còn ở cõi trần nữa, xuống mẹ nó địa ngục rồi !

Có vẻ như cậu ta có thể đọc được suy nghĩ của tôi thì phải.

" Aw, No. Tôi xin lỗi. Tôi không có cố ý. Nhưng mà... tôi cũng không thể tìm những người như Shane, rồiblôi đến trước mặt Pang, bảo đó là bạn trai mình, đúng không ?!" Chắc chắn là cậu ta đã lường trước được rồi. Còn lấy cả Shane ra cơ mà. Shane là vận động viên giỏi nhất của trường tôi. Chắc bạn cũng đoán được, đúng rồi đấy, cậu ta cơ bụng sáu múi, cơ bắp đầy mình.

" Sao không tìm nhóm Thiên thần ấy ?" Tôi cố gắng vứt trọng trách qua cho nhóm tập hợp toàn các vị bà tám bê-đê nổi tiếng om sòm, luôn luôn tràn đầy tinh lực ở trường tôi. Và đảm bảo một điều là, chỉ cần Pun lên tiếng, họ sẵn sàng đánh nhau chảy máu đầu để có được một chân dâng hiến.

" Pang không thích đâu, No. Nó thích gay, không

thích bê-đê." Thế tôi thì giống gay chỗ nào chứ ?! Tôi thực sự muốn hét vào mặt cậu ta như thế.

" Có Oak nè, Dul nè, Vit nè. Họ đều bé hơn tôi, cute hơn tôi. Sao cậu không đi tìm họ ?" Tôi vẫn nỗ lực thay đổi suy nghĩ của cậu ta. Pun hình như bị não rồi. Cậu ta lại thở dài nữa.

" Họ đều là thẳng cả. Họ sẽ không đồng ý đâu."

" Thế sao lại là tôi ?"

" Bởi vì tôi và cậu,... có thể trao đổi." Người tôi cứng đờ luôn. Tôi đang bị đe dọa đấy à ?

Tôi đã gần như quên mất rằng Pun có thể giúp tôi. Có thể nói, tôi có thể lợi dụng tiền của cậu ta.

" Okay ? Không cần phải giả vờ mọi lúc mọi nơi, chỉ cần trước mặt Pang thôi. Cậu lại còn có thể lấy được tiền cho CLB." Mẹ nó, tôi có cần phải bán thân vì 20.000bath không, bằng cách trở thành vợ của Pun ( danh nghĩa thôi ) ?!

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang mỉm cười của cậu ấy, vừa nghĩ một cách kĩ lưỡng. Nhưng mà không còn cơ hội nói ra nữa rồi, một giọng nữ cao thánh thót vang lên.

" P'Pun, ai đây ?"

*********************Hết chap 3**************

" P'Pun, ai đây ?"

Cái giọng nói đến từ điện ngục đó - dĩ nhiên là tôi nhận ra nó là của ai rồi! Một cô bé với khuôn mặt ngây thơ cùng sự ranh ma ẩn sâu trong ánh mắt, đồng thời cũng là người đang bối rối đứng đằng sau lưng Pun kia, tôi không biết nó là ai mới lạ đấy.

Chính là em í , Nong Pang trong truyền thuyết!

" Bây giờ cầu cứu Bat-man liệu còn kịp không ?!"

Nhìn thấy con bé ngây thơ đó mà tôi shock như nhìn thấy ma ( mà nói thiệt, trong tính cảnh này thấy ma có khi còn tốt hơn kìa!). Trong khi đó, Pun thì có vẻ như cho rằng tình hình này vẫn còn kiểm soát được

( Chắc thế ?!). Cậu ta chỉ đơn giản là hít thật sâu một cái trước khi quay lại và mỉm cười với cô em gái nhỏ.

"Này...chú em. Đừng có vui vẻ quá mức như vậy

chứ...Tôi là tôi...sợ đó..."

" Không phải em nói với anh là em đang định đi ngủ sao?" Tôi nhăn mày lần thứ hai khi tận mắt chứng kiến một-P'Pun-ga-lăng với em gái. Thảo nào, con gái trường Convent mê cậu ta như điếu đổ. Tôi nhướn mày một cái khi nhìn thấy cảnh tượng Pun xoa đầu cô em gái đang độ tuổi trung học của mình.

Thật là một người anh tốt nha. Không hiểu sao, hình ảnh đó làm tôi thấy thật dễ chịu. Tôi cũng không giảivthích được là tại sao nữa.

" Không ngủ được nên em xuống nha xem Ba đã về chưa, rồi tự dưng thấy anh." Vị tiểu tổ tông đó vừa trả lời vừa nhìn tôi chằm chằm. Aha, trông tui quen hông ?! ( Lần cuối tôi gặp con bé là trong cuộc thi bóng đá năm ngoái. Nong Pang đến gặp Pun, cậu ấy trong đội hậu cần, còn tôi thì trong ban nhạc. Chính tôi đã đích thân dẫn Pang đến gặp Pun đó.)

Tôi nhìn con bé một cái, cười thật xinh, show trọn 32 cái răng. ( Cười muốn rách cả lợi luôn ), rồi Pun cũng bắt chước quay lại nhe răng cười với tôi. Gai ốc tôi lại một lần nữa xuyên dọc sống lưng.

" Ah, đây là ... một người bạn ... đến để gặp anh

thôi". Cậu ta quay lại nói với Pang. Sao cậu ta lại

nhấn mạnh từ BẠN một cách kỳ cục như vậy ?( Lại còn dài cái giọng ra !)

" Bạn ?" Tôi có thể thấy được nét tinh quái trong

ánh mắt của con bé. Tôi là tôi thấy có gì đó không ổn rồi nha. ( Hai anh em nhà này đang bày mưu tính kế chơi khăm tôi đúng không ?)

" Thật ra ..." Pun bắt đầu nói, mặt thì đối diện với Pang, nhưng mắt thì lại xẹt qua tôi. Có vẻ như cậu ta không nhìn thấy ánh mắt vô cùng hoang mang của tôi lúc đó.

" Em nói là em muốn gặp p'No đúng không ? Vậy nên anh kêu anh ấy tới gặp em nè". Nè cái gì mà nè ? Sao cậu dám nói như thế ? Thậm chí còn không thèm ra hiệu trước gì hết? Đồ trời băm đất vằm ! Má ơi !Tên xấu xa ! Cậu tốt nhất là cẩn thận, coi chừng tôi đó!

" Em có nói là em muốn gặp p'No sao?"

" Em có nói ... là muốn gặp bạn trai anh, đúng

không?"

Tôi đồng ý hồi nào vậy ông nội???

Là tôi mất cmn trí nhớ rồi hay là cậu đang dựng

chuyện lên để tự thỏa mãn vậy ?

Tôi đang định đứng lên rồi đập vào đầu cái tên khốn đó, nhưng cậu ta đã kịp giữ tay tôi lại, lại còn vô- cùng-dịu-dàng nắm lấy nó nữa.

Cuộc đời tôi đã đến nước này rồi sao...?

Cuối cùng thì tôi cũng bị lôi vào đại bản doanh nhà Phumipat ( lần này tôi cũng cố chống cự lại nha).

Hai anh em nhà này thật phiền phức như nhau.

Ngay khi Pang biết được rằng tôi chuẩn bị trở thành chị dâu nó ( Tui sắp phát điên rồi !), nó ngay lặp tức bắt anh trai đi lấy nước cho tôi ( Sao nó không đi mà lấy đi ?). Còn Pun, cậu ta quyết định sẽ nghe lời Pang. Cậu ta nói chúng tôi sẽ bị muỗi cắn mất nếu cứ ở ngoài này. ( Này, có một cách đơn giản hơn nhiều đó, cho tôi về nhà tôi là được !) Dĩ nhiên là tôi luôn thua trong mọi cuộc tranh luận. Tục ngữ có câu "miệng ướt thì nước trôi"*. Giờ thì tôi đã hiểu nghĩa của nó rồi. (Ai dám nói là câu tục ngữ này không đúng chứ ?). Vậy nên cuối cùng là tôi ngồi đây, trên sofa phòng khách nhà Phumipat, đối diện là Pang, con bé ngồi ở ghế sofa ngay sát. Còn Pun ... cậu ta ngồi gần tới mức trông tôi như đang ngồi trên đùi cậu ta vậy.

" Sao cậu ngồi sát vậy ? Nóng !" Tôi quay sang nói nhỏ với Pun để Pang đang coi seri tiếng Anh trên Tv sẽ không nghe thấy. Vậy mà tên trời đánh thánh vật đó chỉ nhìn lại tôi một cái vô cùng chế nhạo.

" Cậu nóng à? Tôi bật điều hòa nhé ?"

" Không cần! Cậu lùi ra chút đi !" Sao tên này không chịu suy nghĩ đơn giản chút nào vậy ? -_-"

Vậy mà cậu ta lại nhìn tôi cười một cách ranh mãnh,

" Sao mà tôi tránh ra được chứ ? Đã giả là phải giả cho thật, No." Cái mẹ gì mà giả giả thật thật cơ ? Cậu ta không bao giờ thèm làm theo ý tôi cả !!!

" Đang nói cái điên khùng gì vậy hả? Tránh ra đi!"

Tôi bắt đầu không thèm nhẹ nhàng gì nữa, sống chết phải làm cậu ta ngồi tránh xa ra. Pun chắc đã nghe tôi nói và có vẻ như để cho tôi làm theo ý mình.

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cậu ta cũng chịu dịch ra một chút. ( Mặc dù hai đứa vẫn ngồi cạnh nhau ). Nhưng sự nhẽ nhõm bay ngay đi khi mà cậu ta cho tay lên khoác vai tôi !

Đùa à, cái tên này ?!?

Tôi để ý thấy rằng Nong Pang đang chăm chú nhìn chúng tôi. Mắt con bé phát sáng, nhưng mà trông lạ lắm. Ánh nhìn chứa đựng sự ấm áp và hạnh phúc.

Thôi sao cũng được, chỉ là tay tôi nổi bắt đầu nổi da gà rồi.

Pang, làm ơn tiếp tục xem chương trình TV của mình đi ! T___T

" P'No, anh định về nhà kiểu gì? Muộn rồi đó!"

Pang đột nhiên hỏi tôi. Nhưng này...câu hỏi còn gì nữa không thế ? Ấy không được không được. Như thếbkhông tốt đâu nha. Mình phải chuyển đề tài, như vậy an toàn hơn. Tôi nhìn đồng hồ, đúng là đã muộn thật rồi. Tới giờ tẩu thoát khỏi tầng địa ngục thứ 18 này rồi !

" Anh tự đi xe đến. Chắc tôi phải về rồi, chào cậu, Pun ". Tôi đứng lên, vẫy vẫy với Pun, vị đại tổ tông đang định tiễn tôi về. Nhưng còn ti��u tổ tông kia thì có vẻ như không muốn tôi cho tôi đầu thai sớm dễ dàng vậy đâu T^T

" Sao anh nỡ để P'No tự đi về giữa đêm hôm khuya khoắt như vậy được p'Pun? Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao ? Ai sẽ chịu trách nhiệm ?!" Cái gì vậy ? Tui 17 rồi. Tui tự do được, thưa p'Pang !

"Ừa..."

" P'No, anh ở lại đây đi nha. Được không ? Anh cóvthể ngủ ở phòng p'Pun được mà, về nhà giờ này nguy hiểm lắm!" Tôi phải làm gì với con mèo đang bám đung đưa trên tay mình đây ?-_-" Nếu có thể, tôi xin được đá nó một cái, rồi thỏa thuê nhìn nó lăn lông lốc trên sàn.

Đôi môi bé nhỏ đó cứ nói không ngừng và dường như không có ý định gì là sẽ dừng lại hết. " p'Pun, anh không thể chỉ nói với em là anh đã có bạn trai rồi sau đó mong em nói lại với Ba chuyện này. Nếu anh kh��ng chăm sóc p'No đàng hoàng, em sẽ không đời nào giúp anh đâu!". Cmn, cái quái quỷ gì nữa đây ?! Một câu nói vô cùng nặng đô, tôi ngất mất.

" Uhmm ... No, cậu ở lại đây đi, về nhà giờ này thì ...hơi nguy hiểm. Heh..heh..heh." Nhìn điệu cười đắc ý của hắn xem. Cậu ta đang cười vào mặt tôi đó. Đồ bại hoại, đã không giúp người ta được thì thôi, ít nhất cũng đừng làm người ta lo lắng. Ughhhh, tôi nên chửi cậu ta câu nào trước bây giờ ?!

" Sao làm thế được. Mai còn phải đến trường, mà tôi không mang đồng phục theo."

" Anh có thể mặc đồ của P'Pun, P'No."

" Không làm thế được. Mã học sinh không giống

nhau." Rồi xong, xem ai thua ai.

" Không sao. Thầy quản sinh ít khi kiểm tra lắm. Mà kể cả thầy có hỏi, thì cứ bảo hôm cậu có việc, phải ngủ lại nhà tôi, nên mượn quần áo tôi mặc." Cậu chẳng giúp được cái gì cả, Pun !!! Chết tiệt ! Sự tốt bụng của cậu làm tôi cảm động sắp chết rồi nè ! Cảm động chết mẹ mất !

"..." Tôi câm nín. Không thể bắt bẻ nổi nữa.

" Anh lên tầng rồi tắm đi. Cả hai anh. Em sẽ thử nói chuyện với ba sau, nha p'Pun." Pang vừa nói vừa đẩy chúng tôi ra khỏi phòng khách, và thế là chúng tôi có thể đi lên phòng tân hôn rồi (??!) . Mắt Pun phát sáng sau khi nghe Pang nói. Phải thú thật là, tôi có chút thất vọng khi thấy điều đó. Con bé nó sẽ thử nói cái gì đây ? Tôi còn phải dính vào vụ này đến bao giờ ?

" Đừng lo về quỹ CLB. Tôi sẽ giải quyết cho cậu."

Pun thì thầm vào tai tôi. Tôi đúng là suýt nữa thì

quên.

Điều đó có thật sự đáng không ?

Tôi đến trường một cách đầy mệt mỏi và rã rời.

Uhmm, đừng chú ý đến câu vừa rồi nhi��u quá. Tôi biết các bạn đang nghĩ gì trong đầu đó, nhưng nói một cách nghiêm túc thì, hôm qua tôi đã ngủ lại ở đó -_-" Nhưng tôi thề là đêm qua không hề có bất cứ chuyện gì kì lạ xảy ra ! Xin thề ! Làm sao mà tôi có thể ngủ khi mà có Pun nằm bên cạnh ?! Đương nhiên là chúng tôi quen nhau, nhưng mà tôi đã nói rồi đó, không có thân thiết lắm. ( Thực sự là không thân thiết, chấm hết câu.)

Thế nên, có ai nghĩ rằng tôi sẽ nằm chung giường với cậu ta không ? Ngay tại nhà của hắn luôn ? Nơi quen thuộc nhất mà tôi từng đến của ngôi nhà này là cái vườn ( khoảng 2 năm về trước ). Và bây giờ đã nâng cấp mối quen hệ lên mức độ có thể riêng tư chung chăn gối rồi ? Như vậy là sớm quá đó. Thêm nữa, mọi chuyện đã tiến triển quá nhanh chỉ trong có một ngày.

Tôi chưa có chuẩn bị kĩ lư���ng cho chuyện đó.

Nhưng thành thật mà nói, ngủ lại ở đây cũng không thành vấn đề. Tôi cũng không lo lắm. Tôi đi tắm, rồi mặc bộ đồ ngủ của cậu ta. ( Ở nhà là tôi mặc áo ba lỗ đi ngủ, nhưng ở đây thì mặc vậy mới an toàn ).

Chúng tôi cũng có nói chuyện một chút. Mới đầu, hai đứa chơi trò Xbox 360 mà cậu ấy thích. Nhưng tôi thì không thích lắm, nên cậu ấy đã tắt nó đi và chúng tôi đi ngủ.

Nhà cậu ta giàu, nên giường cũng to. Nằm thích lăn đi đâu thì lăn. 3 đến 4 người nằm còn thoải mái. Nhưng mà tôi thì không biết nằm như thế nào cho phải.

Rồi bất chợt, Nong Pang đẩy cửa vào.

Pun ôm chầm lấy tôi. ( Cậu ta nằm ở đầu bên kia

giường, 2 đứa ngăn cách nhau bằng một cái gối

ôm ). Tôi đang lơ mơ ngủ thì bị ôm trọn.

Cậu ta đang ôm tôi đó ! Điều gì đang diễn ra vậy !!

Ch���t mất !

Tôi cố gắng tìm chỗ để thở. Tôi còn phải cố đẩy cậu ta ra nữa, nhưng mà vô phương, cậu ta khỏe hơn tôi. Tên chết bầm này khỏe khiếp ! Nhìn thì mảnh mai, nhưng bạn chớ có đánh giá thấp. Còn nữa, cậu ta còn đang ở vị trí có lợi hơn. Trong khi đó, tất cả những thứ tôi có thể làm là chết dí dưới vòng tay cậu ta.

" Một giây thôi." Cậu ta thì thầm vào tai để tôi bình tĩnh lại mà không vùng vẫy nữa. Rồi cậu ta giả vờ như vừa bị đánh thức mà thò đầu ra nhìn cô em gái nhỏ đang thẫn thờ đứng ở cửa. Chắc cô nàng có vẻ sốc khi nhìn thấy anh trai mình đang thắm thiết ôm cậu bạn trai nằm trên giường. ( Nhìn cho cẩn thận đó ! Tôi chuẩn bị đá cậu ta ra giờ nè !)

" Có chuyện gì, Pang !" Hai anh em các người có định dừng nói chuyện và biến đi không thì bảo ?

" Em... mang thêm chăn... tại em sợ P'No bị lạnh..."

Cô bé nhìn có vẻ sốc, nhưng mà ẩn sâu bên trong ánh mắt chính là sự hạnh phúc vô bờ. Oh no ~ Nong Pang, trong đầu em toàn là cái gì vậy ?!

" Không sao đâu, Pang." Pun trả lời, tôi có thể cảm nhận được vòng tay cậu ấy đang ôm chặt hơn. Tôi nằm giả chết, coi như không biết chuyện gì đang xảy ra trên cõi trần này nữa.

" P'No sẽ không lạnh đâu." Tôi nhắm mắt cũng biết được biểu cảm trên mặt Pun. Cả của Pang cũng biết luôn.

Sao hai vị tổ tông nhà này chỉ giỏi gây rắc rối cho người khác vậy ?!

" À vâng, em quên mất. Hehe, em không làm phiền hai người nữa. Em sẽ khóa cửa cho nha."

Click. * tiếng đóng cửa *

Và thế là chúng tôi tách nhau ra mà ngủ. Không ai đắp chăn cả ( vì chỉ có một cái, không đắp cho c��ng bằng ). Pun chỉnh điều hòa còn có 25 độ nên cũng không lạnh lắm. Nhưng ở một khía cạnh nào đó, có thể nói, tôi đã đi vào giấc ngủ một cách khó khăn.

***

Quay lại hiện tại. Giây phút tôi bước chân vào cửa lớp, mọi người đều nhìn tôi chăm chú.

Sao ? Chưa nhìn thấy Dome* bao giờ à ?

(*Dome : một ca sĩ nổi tiếng của Thái Lan )

" Nhìn gì ? Sao lại nhìn tao ?" Tôi hỏi trong khi ném cái cặp ( của Pun ) lên bàn học. Tôi cố lảng tránh ánh nhìn của mấy thằng cùng lớp. Tôi không muốn chúng nghi ngờ. ( Trong khi không biết rằng, càng làm thế càng bị nghi ngờ )

" Bộ đồng phục mày mặc là của ai ?" Mẹ. Mày nhận ra kiểu gì vậy Keng ? Đúng là người sao tên vậy, thần thánh như nhau.

" Ý mày là gì ?" Thằng No này không dễ ăn đâu nha.

Tôi chẳng cần biết mình đúng hay sai, nhưng mà cứ phải cãi đã. Mặc dù tôi tránh ánh mắt của nó, nhưng vẫn tự hỏi không biết nó có tin không.

" Làm sao mà phải phủ nhận ? Nhìn là biết không phải của mày. Mã học sinh không khớp, lại còn to so với người mày. Trừ khi hôm qua mày bị teo nhỏ."

Cmn bạn nhỏ Keng của chúng ta thật tinh ý !

" Còn nữa, cặp cũng không phải luôn. Cặp của mày còn có sticker, cặp này không có." Xem xem, nhìn nó phân tích có chi tiết không.

" Rốt cuộc hôm qua mày ngủ ở đâu ? Tao đợi mày vào đánh Dota cùng mà không thấy online gì cả."

Tóm lại là cưng đã biết từ hôm qua rồi phải không ?

Vậy tại sao ngay từ đầu còn tra đi hỏi lại làm cái gì ?

Tôi thở dài thườn thượt nhìn Keng khi nó đang cố moi tin từ tôi. Om cũng ở đó, gật đầu phụ họa.

" Ờ, hôm qua tao không ở nhà."

" Wow, wow, wow ! Thế hôm qua mày ở với em

nào ?!" Thằng bỏ mẹ Om. Chỉ giỏi phun c*t. Trẫm mà ở với gái thì làm gì phải trông như sắp chết thế này ?

" Nói cái mẹ gì vậy ? Tao chỉ chơi ở nhà thằng Pun bên lớp 1 suốt đêm qua thôi !" Tôi nói làm thằng Om ngã ngửa ra ghế sau. Keng tiến tới, nắm chặt vai tôi, vừa vỗ vỗ, vừa kiểm tra thân thể tôi.

" Vậy là trinh trắng của chú đã rơi vào tay một

thằng gay. Anh hiểu anh hiểu. Thế nào ? Lần đầu có đau không ? Anh mày nghe nói là của thằng Pun cũng to lắm." Thằng bỏ mẹ này thay đổi như chong chóng. Chuyện gì nó cũng xoay ra được. À nhưng mà của Pun to thật hả ? Đợi đã, không thể !

" Cmm ! Tao có vài chuyện phải bàn bạc với nó. Nói xong thì muộn rồi nên ngủ lại. Thế thôi !" Om cuối cùng cũng ngồi lại được bình thường cạnh tôi. Trẫm sẽ xử lí ngươi, thằng trời đánh này !

" Từ khi nào mày lại thân với Pun ? Tao tưởng hai đứa chúng mày chỉ xã giao thôi."

" Chỉ tại lỗi của thằng ngu Ngoi. Nó là lí do làm tao phải gần gũi với thằng Pun đấy. À đúng rồi, tao đã giải quyết được vụ 20.000bath rồi."

" Đừng nói với tao là mày bán mông mày cho thằng Pun với giá đó nhé."

Bốc mùi quá !

Tay sẽ đau nhưng mà không sao. Trẫm sẽ xử lí ngươi thật cẩn thận, Om!

" Ai ui ! Sao lại đánh tao !" Thằng này vẫn còn trơ mặt hỏi thế được.

" Tao tự thấy là mày đang cố gắng nhả sh*t ra nên tao đang giúp mày đó, bởi vì có vẻ sh*t trong mồm nhiều quá, không thở được phải không ? Sao lúc nào mày cũng treo từ " mông" ở trên mồm thế ?" Vừa chửi nó tôi vừa nhìn đồng hồ. Còn lâu mới đến giờ vào lớp. Tui phải nghe mấy đại ca này lải nhải đến bao giờ nữa đây ?

... Nếu thời gian cứ như vậy trôi qua, thật lâu sau đó, liệu em sẽ lãng quên tôi ?

Điện thoại kêu, đó là bài " Do you miss me " của

nhóm Cocktails. Om sử dụng nhạc chuông này được 3 tháng rồi ( Tôi bắt đầu phát ốm vì nó!). Tiếng điện thoại cắt đứt trận đấm bốc của tôi với nó. Haizz . Tôi thấy thật nhẽ nhõm, bởi vì không phải nghe bài ca liên hoàn mông của chúng nó nữa. Tôi cười nhếch mép một cái với nó, trước khi lôi bài tập ra xem mình đã làm chưa. Nhưng chưa kịp làm gì, nó đã nh��ch mép lại với tôi.

" Mẹ mày gọi." Oắt đờ heo ? Mẹ gọi ?

Tôi nhướn mày khi nhìn vào màn hình điện thoại LG. Mắt tôi trợn lên, " Nói là tao không ở đây."

" Sao ? Bạn gái mày gọi mà. Sao lại đối xử với cô ấy như thế ? Yuri với mày có chuyện gì à ?" Tôi không có thích cô ấy, phải làm gì đây ? Với cả, tôi không giỏi giao tiếp với con gái, đặc biệt là với những đứa con gái cứ cố theo đuổi tôi như thế này.

Tôi không đáp lại nó. Om nhún vai tỏ vẻ không

quan tâm, rồi mới trả lời điện thoại. Tôi vỗ vỗ vai nó để duyệt lại kịch bản. Nó vỗ lại tôi, ra điều đã hiểu.

" Alo ? No ý hả, không có ở đây. Tớ cũng không thấy nó đâu." Good. Tốt lắm.

"Oh...hahaha. Cậu thông minh thật đấy. Đợi máy

nhé." GÌÌÌÌÌ ?!

" Mẹ mày biết tỏng rồi." Nó che điện thoại vào nói nhỏ với tôi điều mà tôi không muốn nghe chút nào.

Tui không biết gì hết. Không biết gì hết. Sao bọn con gái cái gì cũng biết vậy ?

Cuối cùng, tôi đành thở dài đánh thượt, cầm lấy cáivcục gạch đen sì của thằng Om.

" Alo ? Có chuyện gì ?"

" Sao tớ không liên lạc được với cậu vậy, No ?" Tôi có thể nghe được tiếng líu lo bên cạnh xen lẫn vào giọng nói phấn khởi của Yuri. Cô ấy đang ở trường. Tôi nghĩ về điều đó với nụ cười méo mó trên môi.

" Máy tớ hết pin."

" Sao tối qua cậu không online ?"

" Tớ ngủ ở nhà bạn. Cậu có cần gì không, Yuri ?"

Làm ơn nói vào chủ đề chính dùm tui cái.

" Oh, hehehe." Điệu cười của cô nàng chẳng có vẻ gì là đáng tin cả. Mồ hôi tôi chảy ròng ròng dù điều hòa trong phòng đã lạnh lắm rồi. " Chiều tối chúng ta đi ăn cái gì đi !" Biết mà.

" Hôm nay tớ phải đến CLB. Chắc muộn mới về

được."

" Không sao. Tớ sẽ đợi ở Trung tâm thương mại

Siam. Nhà hàng Baanying ở tầng hai như thường lệ."

Cô nàng luôn tự quyết định tất cả. Đó chính là Yuri. Thật đáng tiếc, tôi lại là kiểu người không thể nói " không" với mọi người. Đặc biệt là với Yuri, mọi việc khó khăn hơn nhiều ( Thế nên là, tôi cũng không thể nói " không" với Pun, phải không ?)

" Tớ sẽ đến muộn lắm đấy." Tôi chỉ làm được đến thế thôi -_-"

" Okay. Tớ cũng không hối cậu nữa. Gặp lại sau." Cô ấy nói với giọng điệu vô cùng thích thú trước khi cúp máy. Thực tế, Yuri rất xinh gái. Cô ấy không kiêu, cũng không khó tính. Cô ấy không cần phải cái gì cũng cần được phục vụ như các cô nàng khác. Chỉ là thích tự quyết định theo ý của mình. Hiện tại, tôi đang mang trên mình cái mác "bạn trai" của cô ấy, trong khi tôi còn không biết là tôi đồng ý lúc nào nữa. Dần dần, tôi nhận ra rằng, tôi đã thực sự trở thành " bạn trai" của Yuri.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng không bị thiệt gì cả. Yuri khá là dễ thương. Bố cô ấy là người Nhật nên cô ấy là con lai. Da trắng, nổi bật lên là đôi mắt to tròn ( À, cô ấy cũng có răng khểnh nữa ). Cô ấy rất thích tám chuyện, và tám không mệt mỏi, tám không biên giới. Thỉnh thoảng, tôi sâu sắc cảm nhận được rằng cô ấy vô cùng có sức sống, nhưng cũng vô cùng phiền thức, haha.

Có lẽ tôi nên gặp cô ấy. Chúng tôi không gặp nhau một tuần rồi. Tôi không muốn bị mọi người buộc tội là không quan tâm ỏ ê đến bạn gái.

"No, tình hình bộ trống của chúng ta thế nào rồi?"

Tuyệt ! Tụi này chúng nó yêu tôi ghê. .Vừa nhìn mặt nhau một cái đã hỏi ngay chuyện tiền nong rồi.

"Cũng không có gì đặc biệt lắm.Tao vẫn sống sót trở về, nhưng thương tích đầy mình. Vẫn phải chạy trốn bọn cớm.Tao nghĩ có lẽ tao sẽ đến Phuket để ẩn thân."

Bốp!

"Im ! Không vui vẻ gì đâu nhá.Tao đang nói về

chuyện tiền nong, không phải chuyện giết người.

Mày cứ cẩn thận. Ai đến Phuket cũng đều như vậy đó."

"Không, chuyện bộ trống cũng tương tự như

vậy,P'…." Cái trò chơi chữ trong lúc này thật ngu si !!

*

( * Đây là một kiểu chơi chữ của Thái. Hai từ chỉ " tiền nong" và " giết người" đều phát âm là " kha".)

Tôi vừa đi vừa cười,vượt qua P'Nont – người vừa đánh vào đầu tôi. Tôi quăng cặp ( của Pun) xuống bộ sofa nằm kế bên cây piano. Tôi nhìn quanh để kiếm tên chỉ giỏi gây rắc rối – cái thằng đang cố lảng tránh ánh nhìn của tôi kia. Aha,vậy là nó đã nhận ra những điều nó đã làm.

"Tao…tao đi toilet đây.". Á à trốn à .Nó nghĩ nó có thể thoát được sao?!?

"Đợi đã, Ngoi! Mày là thằng đã gây ra rắc rối chết tiệt này!" Đương nhiên là thằng nhóc này không thể nhanh hơn tôi được. Người nó nhỏ thó có một mẩu.

Tôi nắm ngay lấy cổ áo nó trước khi nó có cơ hội tẩu thoát rồi lôi xềnh xệch ra giữa phòng để vạch tội.

"Hôm họp ngân quỹ, thằng khốn này chỉ ngồi im. Nó để cho P'Aun từ CLB văn hóa Thái Lan cướp mất ngân quỹ của tụi mình. Anh em nói xem, giờ xử nó thế nào ?" Aha, chúng bạn bắt đầu thấy bực bạn nhỏ Ngoi rồi.

"Lột quần nó ra, vẽ lên " xúc xích" của nó bằng bút chết ấy." Jeez, mỗi khi thằng Per lên tiếng thì chắc chắn sẽ là một ý tưởng rất khốn nạn. Nhưng mà cái này hơi dị .Hơn nữa, tui là tui cũng không muốn xem cái kia của thằng Ngoi đâu.

"Hay là sáng sớm bắt nó đứng giữa cột cờ nhảy

Chicken dance ?" Ý tưởng này nghe có vẻ thú vị đấy.

"Trong vòng một tháng, bắt nó làm bài tập về nhà cho cả đám." Còn gì nữa đây ?!!

"Chúng ta có thể bắt nó làm osin từ bây giờ cho đến cuối học kì. Nó phải làm tất cả những gì chúng ta yêu cầu." Hm…

"Được, Om. Lần đầu tiên trong 11 năm quen nhau, tao mới thấy mày nói ra được câu chí lí." Tôi quay lại, đánh vào lưng nó một cái . Nó cười, nhưng nụ cười đó nhanh chóng biến mất.

"Vậy 11 năm qua mày đã xem tao là gì?"

"Là một người khiến tao phải mua dọ mõm của chó để treo lên mồm …" Cả lũ đều cười, trừ Om, bởi vì tôi đang chửi nó mà.

"Thằng khỉ, mày coi chừng . Lần tới Yuri mà gọi, tao sẽ "xử" đẹp."

"Thoải mái đi. Hi vọng là mày sẽ thành công."

Amen, tôi sẽ cầu nguyện cho nó . Đừng hiểu nhầm ý tôi,Yuri thực sự rất dễ thương. Nhưng vấn đề là tôi không hề thích cậu ấy.

"Vâng thưa Ngài Phaen! Tự nhìn lại mày đi, có một em gái dễ thương như thế đang cố gắng hẹn hò với mày mà mày còn làm như bị ép kinh lắm. Lúc cô ấy làm mày buồn ,mày sẽ hiểu ra."

" Ha,vậy ra tao là Romeo."

''Mày không định đến gặp Nang Wan Thong** sao ?

Tao tưởng mày có kế hoạch gì với em nó cơ mà?" Má ơi . Romeo hẹn hò với Wan Thong từ khi nào vậy ? À, đúng rồi. Nhắc mới nhớ .Tôi đã nói với cô ấy là sẽ đến trễ, nhưng hôm nay trong CLB lại chẳng có việc gì cả. Tụi nó đều phải luyện tập cho ban nhạc diễu hành hôm có giải bóng đá. Nhưng đó là việc của thằng Film, không phải của tôi.

(** : Đây là 1 nhân vật trong truyện dân gian của

Thái. Các bạn có thể tìm đọc ở đây)

"Thôi tao đi nhé. Dù sao thì tao cũng đã nói với Hội học sinh về chuyện 20.000 bath .Họ đang giải quyết rồi , thế nên không cần quá lo lắng quá đâu. Tao nghĩ vậy." Vừa quay lưng đi, tôi có thể nghe ngay thấy tiếng sủa của bạn nhỏ Om.

"Đương nhiên là không phải lo rồi, mày bán thân cho thằng Pun rồi còn gì." Thằng ngu nào vừa giẫm lên đuôi nó thế ? Sao nó cứ rít lên mãi vậy? Tôi chợt muốn tống cái dọ mõm vào miệng nó. Có khi là phải sắm một cái thật. Tôi nhìn tới lui, quay trái quay phải, cố tìm cái gì đó chặn họng thằng Om lại.

"Có đúng vậy không ,P'No?"

"Mày mà tin nó thì mày đẻ ra được bò Tây Tạng

luôn đấy, Knott. Nói tóm lại là tao đã lo xong. Hôm nay như vậy là đủ. Mọi người có thể đợi Film. Tao có việc phải đi rồi . Ngoi ! Mày ngồi đây canh chừng chỗ này đi đấy !!! Tao mà biết được có gì bị vỡ hay mất thì mày chết chắc!" Tôi tặng thêm cho nó vài lời đe dọa. Tôi không thể ngừng cười khi nhìn vào khuôn mặt tái xanh, mướt mồ hôi của nó. Thấy tôi ghê gớm với nó ý hả, đúng rồi. Nhưng mà tôi còn muốn ghê gớm hơn nữa ngay từ đầu cơ.

"Ok, bye. Mai gặp !" Nói rồi tôi vội vã rời đi.

***

Thực tế thì tôi không ở lại trường quá trễ như đã

phóng đại với Yuri. Nhưng để vượt qua được dãy xe cộ trên đường Chareon Krung thật không dễ tí nào ( tôi đã ngủ gật những 10 lần ) và sau đó cố gắng tới trung tâm của Siam Center.

Trời đã bắt đầu tối. Chiếc taxi màu đỏ chở tôi nhẹ nhàng đỗ trước Center Point. Tôi lờ đờ đưa tờ tiền cùng màu với chiếc xe cho tài xế trước khi hòa vào dòng người đang đi qua Screen Shake.

Dù sao thì…. Còn chưa cả muộn. Yuri sẽ nghĩ gì nếu như thấy tôi đến sớm ? Nghĩ tôi phóng bạt mạng đến gặp cô ấy thế này là vì tôi yêu cô ấy chết đi được ?

Điều đó cũng không phải là vấn đề gì to tát. Đã đến rồi thì biết phải làm gì đây. Tôi lại không phải kiểu người có thể tướt bơ shopping khắp nơi. Có lẽ là tôi nên đến gặp Yuri sớm vậy, gặp sớm xong sớm rồi còn về chơi game.

Quyết định xong là tôi phi như bay đến Baanying Restaurant.

Vừa bước chân vào cửa, tôi đã nghe thấy giọng bà ch�� đon đả chào mời. Bà nhiệt tình dẫn tôi đến cái bàn còn trống. Yup,phục vụ ở đây vẫn tốt như mọi khi .Tuy nhiên,người mà tôi có hẹn ngày hôm nay lại đang ngồi đâu đó trên tầng hai.

"Cháu có hẹn với bạn ở đây rồi ạ." Tôi gật nhẹ coi như trả lời rồi bước lên tầng trên. Thật không quá khó để tìm thấy bàn Yuri đang ngồi. Một dãy bàn được ghép với nhau với vô vàn nữ sinh ngồi xung quanh.

Toàn bộ con gái trường Convent đều ở đây sao?!

"No! Cậu tới sớm vậy!" Wan Thong – Ý tôi là,Yuri

bay đến chỗ tôi ngay lập tức. Cô ấy quả là có cặp

mắt vô cùng nhạy bén! Tôi đứng hình, phân vân

không biết có nên ngồi cùng 20 cô nương này hay không nữa.

"Eh? No?" Đợi,đợi đã. Quả giọng nghe quen quen. Giọng này chắc chắn không phải giọng nữ. Nếu tôi nhớ không nhầm thì...

"Oh!�� Cậu ta làm cái khỉ gì ở đây ?!?

"Sao cậu không nói với tôi là cậu cũng tới đây?

Chúng ta có thể cùng đường từ trường đến mà." Cậuvta còn mặt dày nói chuyện với tôi kìa. Ngủ cạnh cậu cả buổi tối, tôi vẫn chưa đủ bất hạnh hay sao mà bây giờ tan học cũng phải lẽo đẽo theo cậu? Kiếp trước rốt cuộc là chúng ta đã làm gì nên tội để bây giờ nên nông nỗi này ?Tôi muốn về lại đó thay đổi mọi chuyện. Tôi tiếp tục vừa tự kỉ vừa nhìn vào mặt Pun.Tôi không biết là mình nên tỏ ra ngạc nhiên,tức giận hay chán nản nữa. Sao tôi có thể quên mất Yuri và Aim là bạn ? Và mỗi lần cả nhóm này đi chơi, chẳng có gì ngạc nhiên khi Pun cũng bị lôi đi theo.

"No, lại đây này.Tớ có gọi món "Brake teak" mà cậu thích đó" Giọng của Yuri truyền từ cuối dãy bàn đến tai tôi. Tôi có thể thấy một khuôn mặt nhợt nhạt đang nhìn tôi mỉm cười. Tôi cười đáp lại và thầm nghĩ nếu tôi mà đến đó thì mọi chuyện có lẽ còn tệ hơn nữa. Tôi quyết định ngồi cạnh Pun . "Eh?" Cậu ấy có vẻ ngạc nhiên.

"Thôi mà, cho tôi ngồi ở đây đi. Ngồi bên kia sợ

lắm." Tôi vừa thì thầm với cậu ấy vừa hất hất cằm về chỗ Yuri đang ngồi. Các vị tiểu thư cô nương ngồi ở đó rất nhiều. Pun cười, tỏ ra hứng thú với tình cảnh của tôi.

"Được, được. Lúc đầu tôi cũng sợ lắm. Nhưng giờ có cậu ở đây là vui rồi." Cậu ấy nói với giọng rất vui mừng. Hừ, nếu như không phải vì tình huống bắt buộc thì còn lâu tôi mới thèm ngồi cạnh cậu làm gì.

Để bây giờ đến cái mông tôi cũng thấy lo.

" Từ khi nào mà hai người trở nên thân với nhau

vậy ?" Ôi, quên mất là Pun đang ngồi cùng bạn

gái .Tôi chỉ nhận ra điều đó sau khi nghe được giọng nói thánh thót thốt ra từ cô gái ngồi phía bên kia chúng tôi .Vậy ra là tôi đang thân thiết với bạn trai của người nào đó. Có vẻ xấu tính ghê nhỉ !

"Ồ ồ. Tôi quên mất cậu đang ngồi với người yêu. Đi đây. Sorry, man ! '' Tôi không trả lời câu hỏi của Aim ( thực ra là do không biết phải trả lời thế nào ) mà chỉ gật đầu ra hiệu với Pun trước khi đứng lên chuẩn bị tinh thần ngồi cạnh Yuri. Cô ấy vẫn đang vẫy vẫy tôi ra ngồi cùng.

Tôi đã có thể ngồi ăn " Break taek" một cách ngon lành nếu như Pun không kéo tay tôi lại.

''Không sao. Cậu cứ ngồi đây đi nếu không muốn tới đó.''Không chỉ bảo tôi ở lại, cậu ta còn ấn tôi ngồi xuống nữa .Tôi mất luôn cảnh giác. Yuri vừa vẫy tay,vừa nhíu đôi l��ng mày lại. Cô ấy có vẻ thấy khó chịu với tôi.

Hey hey, tôi không cố tình làm điều đó với cậu đâu. Thông cảm cho tôi nha.

''Vậy người bạn mà Pun kể với tớ rằng đã ngủ cùng cậu ấy hôm đó là cậu hả, No ?" Aim lại tiếp tục hỏi tôi. Tôi bí từ rồi. Không biết nói gì cả. Cảm giác như kiểu đang đeo cái dọ mõm của thằng Om lên miệng mình ấy. Rồi sao, giờ trả lời thế nào ? Nói ra sự thật liệu có sao không nhỉ ? Tôi bắt đầu trở nên lo lắng.

" Ơ, thấy gì không ? Cậu ấy vẫn mặc đồng phục của tớ nè. Nhìn đi." Pun cướp lời. Không chỉ trả lời hộ, Pun còn lấy tay chỉ chỉ lên ngực áo tôi. Chú em không sợ bạn gái nghi ngờ à ?Nếu như chẳng may ai đó biết được bí mật thực sự đằng sau lí do tôi ngủ lại nhà cậu đêm qua ...? Tôi không cả muốn tưởng tượng ra điều đó nữa !

Tôi vẫn đang chìm đắm trong sự hoài nghi còn Pun thì tiếp tục luyên thuyên bộ đồng phục của cậu ta.

Đúng lúc đó, một giọng nói vang dội đã đánh thức tôi.

''Cậu là đồ ích kỉ, cậu không thèm ngồi với tớ.''. Tôi vẫn nên tìm cách chấm dứt việc điên rồ này thì hơn. Tôi vò đầu bứt tai, cảm thấy thật bứt rứt. Vậy là không chỉ riêng đám bạn tôi là đống của nợ khó dứt, mà cô nàng kia cũng thế nốt. ( Rốt cuộc là họ muốn cái qué gì ở tôi đây ?!). Tôi mà có khả năng nhảy xuống biển rồi bơi sang hẳn Ấn Độ Dương, tôi làm liền.

" Nhưng... chỗ cậu có nhiều người ngồi rồi, tớ khôngvmuốn xen vào."

" Ai dám nói cậu xen vào ? Tớ muốn ngồi cạnh cậu, No. Chúng ta hơn một tuần không gặp nhau rồi đấy. Không thì tớ chuyển ra đấy, cậu vẫn ngồi được cạnh Pun. Được không ?" Cô ấy thật tốt khi hỏi tôi trước, nhưng mà lại chẳng mảy may để ý đến tôi trả lời ra sao. Yuri chỉ cần chạy đến kéo một cái ghế, và thế là có thể ngồi cạnh tôi rồi T.T Xong, cuộc đời tôi là thế đó.

" Tôi không hề biết là cậu đang hẹn hò với Yuri đấy."

Pun thì thầm với tôi trong khi Yuri vẫn đang mải mê tìm một cái ghế. Nghe xong, tôi chỉ có thể mỉm cười yếu ớt với cậu ấy. Tôi chỉ ước mình không biết gì hết, đỡ phải giải thích dài dòng. Quan trọng là, tôi không muốn làm Yuri buồn.

" Đến đây ! Đến đây ! Sao cậu cứ phải ngồi cạnh

Pun ? Ra đây ngồi với tớ nè. Khổ thân Pun. Chắc cậuvtức lắm hả ?" Cuối cùng cô ấy cũng tìm được ghế, lại còn vừa ngồi vừa trách cứ tôi. Thậm chí là còn đậpvđập vào vai tôi nữa. ( Ow, đau đấy !) Khoan đã,... tôi nhất thiết phải ngồi cạnh Yuri sao ?-_-"

" Sao đâu, tớ có tức gì đâu." Wow, đàn ông ghê. Tôibliếc cậu ta, trong mắt tràn ngập vẻ không thích. ( mặc dù cậu ta đã tốt bụng cho tôi ngồi cạnh )

" Không được, No. Lại đây, ra đây ngồi cạnh tớ, No."

Đừng có mà tưởng rằng Yuri sẽ bỏ cuộc. Tôi nghĩ

mình không hơn không kém một cái dây thừng cho họ chơi trò kéo co. No ra đây đi. No ra kia đi. Tôi chẳng biết làm gì ngoài thở dài. Tôi đành di chuyển ra ngồi cạnh Yuri. Cô ấy trông có vẻ rất vui, miệng cười toe toét, ( mặc dù bình thường cũng toàn cườibnhư thế ), rồi vui vẻ lấy hết đồ ăn trong đĩa cho tôi ăn.

" Ughh, tôi là tôi khó chịu với mấy kẻ đang yêu lắm nhé. Lúc nào cũng ngọt ngọt ngào ngào với nhau, chẳng thèm để ý còn mấy con bạn độc thân đang ngồi lù lù đây." Một cô bạn của Yuri lên tiếng đá xéo làmbtôi sợ đổ cả mồ h���i. Thế mà Yuri có vẻ hạnh phúc lắm. Cười đã toe toét nay còn toe toét hơn.

" Thế nên là cậu cũng nên tìm bạn trai đi." Tại sao... cậu phải nói như thế với bạn ấy? Tôi còn phải chết dí ở đây đến bao giờ ? T___T

Phải mất một lúc lâu thì đám bà tám mới ăn xong. Ông mặt trời đi ngủ được mấy tiếng đồng hồ rồi. Tôi nhìn lại bãi chiến trường trên bàn. Không thể tin nổi là họ có thể ăn hết từng đấy.

Dạ dày của các vị cô nương này thật đáng nể.

Sau khi rời nhà hàng, tôi bước đi dọc theo dãy cửa hàng đang lấp lánh ánh đèn. Cuối cùng cũng tìm được một bến chờ xe bus ở trước cửa rạp chiếu phim, ở đó có mấy cô gái đang tụ tập trên đường Payathai.

" Khi nào thì cậu về nhà, Yuri ? Trời tối rồi." Tôi lịch sự hỏi cô ấy, việc mà một người bạn trai tốt (?!!) nên làm. Cô ấy quay ra nhìn tôi cười rất tươi, mắt thì phát sáng.

" Cậu sẽ chở tớ về chứ, No ?" Ohhh... Chúng ta phải làm vậy à ?

Và như tôi đã từng nói rồi đấy, Yuri không phải một cô gái bình thường. Cô ấy cười ngay sau câu nói đó. "

Tớ đùa thôi ! Đừng lo. Tớ về chung với May rồi. Gặpbnhau sau nhé !" Các bạn không biết tôi thoải mái bao nhiêu khi nghe cô ấy nói thế đâu. Không phải tôi vuivvì không phải đưa cô ấy về, mà là vì cô ấy có người để về cùng rồi.

" Về đến nhà thì gọi điện cho tớ nhé." Tôi làm người cũng không đến nỗi tệ, các bạn biết mà. ^_^

Giờ đến lượt tôi về, sau khi nhìn mọi người lên taxi về hết. ( Đương nhiên là tôi có chụp lại bằng lái xe để trong điện thoại rồi ). Tôi vừa mới quay đầu lại và bước một bước thì đập ngay vào mặt là b�� mặt của kẻ đã phá hoại đời tôi.

" Ahh !" Không cần biết bạn đẹp trai ra sao, thật

đáng sợ khi có người im lặng đứng đằng sau mình như thế này ! Tôi còn tưởng cậu ta là ma ! Ai đó cứu tôi ~!

Tôi suýt khóc thì nhìn thấy cậu ta đứng đó chờ. Có cậu ta đứng ở ngay sau lưng như thế này thật rùng rợn, nên là tôi phải quay lại đối mặt ngay.

" Cậu tốt với bạn gái hơn tôi tưởng, No." Cậu ta vừa nói vừa nhếch mép cười. Tôi chắc chắn đây là một lời mỉa mai không hơn không kém.

" Ý cậu là gì ?"

"Không, ý tôi không phải vậy. Chỉ là, tôi thấy cậu

chăm Yuri khá tốt. Tôi tưởng cậu có vẻ ích kỉ với cô ấy." Cậu đang cố biện minh bằng cách nói điều đó với tôi phải không ? -_-"

" Tôi đàn ông đàn ang hẳn hoi, đương nhiên là phải quan tâm cô ấy rồi. Đó là điều ho��n toàn tự nhiên. Tôi tưởng cậu đưa Aim về ?" Tôi nói khi chúng tôi đi về phía bến xe bus trước của Siam Center. Bởi vì cậu ta gần nhà tôi, nên hai đứa về cùng nhau.

Cậu làm ơn đừng lẽo đẽo đằng sau tôi nữa có được không ? Không thấy làm thế khiến tôi sợ à ?

" Bình thường thì có. Nhưng mà tôi cũng cần phải đưa cậu về nhà tôi mà, đúng không ?"

Cậu vừa nói cái gì đấy ?!

" Hở ?! Về làm gì ?!!" Có thể tui là bạn trai ( trên

danh nghĩa ) của cậu, nhưng mà chúng ta chưa kết hôn, về nhà cậu làm gì ! Có phải cậu ta đang mong tui dọn về sống chung ?

" Không nhớ xe máy để quên ở nhà tôi hôm qua à ?"

À ừ đấy, quên mất. Hôm nay mình như kiểu bị mất trí.

" Ừ, nhớ rồi ! Pang có ở nhà không thế ?" Tôi là tôi phải đặt sự tồn tại của tiểu tổ tông kia lên hàng đầu.

" Không ở nhà thì nó ở đâu được. Haha." Cậu ta cười như thể tôi vừa hỏi một cậu hỏi vô cùng ngớ ngẩn.

Nhưng mà công nhận là hỏi ngu thật.

Và vậy là, buổi chiều thì vào vai bạn trai của Yuri, đêm về thì cũng phải vào vai bạn trai của Pun nốt.

Tự do của tôi bay đi đâu rồi ?!

" Cậu Pun, cậu No." Dì giúp việc đã có thể nhớ tên tôi trong khi tôi mới tới có hai lần, bạn tin nổi không ? Tôi cười, gật đầu chào lễ phép với người phụ nữ có khi còn già hơn cả mẹ tôi. Ý tôi là, trông tôi có vẻ lớn lối với hơi bựa tí, nhưng mà người ta cũng có lề lối nha ! Làm ơn hãy tin tôi !

" Dì Noi, hỏi hộ cháu xem bác Nhan để xe của No ở đâu ?" Pun hỏi về em xế bạn đời của tôi khi dì giúp việc toan cầm cặp sách hai đứa cất đi. Nghe vậy, dì ấy lập tức quay đầu lại và cười với chúng tôi.

" Bác Nhan đang rửa xe cho cậu đấy. Tôi bảo làm từ chiều, nhưng vì anh ấy đang đau lưng nên kêu suốt. Bây giờ đỡ một tí mới bắt tay vào làm." Có ai trên cái quả đất này bắt bác ý phải rửa xe đâu, Dì ?! Oh, my God ! Tôi cảm thấy thật nặng nề. Nhìn xem, tôi đang hành hạ người cao tuổi đó !!

" Bác ấy đang ở đâu ạ ?" Tôi vội vàng hỏi dì giúp

việc. Tôi không muốn gây ra bất cứ phiền phức nào cho người trong ngôi nhà Phumitat này. Đặc biệt là khi nhìn nụ cười hiền từ của dì ấy, tôi càng không muốn.

" Ở dưới ga-ra ấy. Anh ấy mới rửa thôi, chắc chưa xong đâu. Cậu chờ thêm một chút được không, cậu No ?" May ghê, bác ý mới làm thôi. Tôi ném cặp cho Pun rồi phi như bay đến ga-ra.

" Bác Nhan ! Bác không cần đâ-!" Phụt.

Đã quá muộn. Em yêu của tôi giờ đang ướt nhẹp

dưới vòi nước trong tay bác Nhan. -_-" Tôi đến

không kịp mất rồi. -_-"

" Tôi xin lỗi nhé, cậu No ! Sẽ xong ngay thôi !"

" Không sao đâu ạ. Bác để cháu làm nốt cho. Bác đi nghỉ đi ạ, muộn lắm rồi." Tôi trả lời, trong khi tay thì cố lấy cái vòi từ tay bác Nhan, nhưng bác ấy không cho. Nhìn đồng hồ thì thấy đã 8h tối rồi.

Muộn thế này rồi còn để người cao tuổi phải rửa xe cho mình trong tiết trời gió thổi lạnh người thế này thì tôi đúng là không đáng mặt đàn ông.

" Không thể để cậu làm được, cậu No. Đây là việc tôi phải làm mà." Bác Nhan đứng bên kia cái xe đáp lại.

" Bác cứ để cháu. Cháu không bảo với ai đâu. Bác đi nghỉ đi. Cháu làm cái này quen rồi." Tôi cố năn nỉ.

" Nhưng cậu là khách mà..."

" Cháu và No sẽ tự làm nốt. Bác đi nghỉ đi ạ." Một giọng nói thứ 3 chen vào ở ngay sau lưng tôi. Không cần quay lại nhìn cũng biết đó là ai. Còn ai ngoài cậu con trai cả nhà này nữa ? Tôi ngoảnh lại và nhìn thấy Pun đang cười. Đó là nụ cười đắc thắng khi bạn biết chắc rằng người ta sẽ vâng lời theo.

" Cậu có chắc không ?"

" Chắc chứ ạ. Bác cứ để đấy. Cháu với No sẽ giải

quyết nốt." Pun nói, trước khi đi đến lấy cái vòi

nước từ trên tay bác Nhan. Cậu ta nhìn theo bóng lưng hơi gù của bác giúp việc đang quay về phòng nghỉ của mình.

" Đây, làm đi nhé." Cậu ta quay ra nói rồi nhìn tôi nhe răng cười thân thiện. Tôi nhướn mày đáp lại.

" Thiếu gia Pun, cậu có chắc là sẽ làm được không thế ?"

" Tôi biết cách làm nhé, No." Cậu ta phun thẳng

nước vào người tôi. Mẹ cái thằng kia !! Ướt hết rồi !

" Fuck ! Ướt hết cả người rồi !"

" Quần áo trên người cậu là của tôi mà. Cậu lo cái gì ?" Ôi buồn cười chết mất. Nhưng mà đúng, đồng phục là của cậu ta. Tôi nhìn mớ quần áo ẩm ướt trên người, quay ra đã thấy Pun đang cởi áo. " Yo!"

" Cậu giật mình cái gì ? Chả nhẽ cậu muốn tôi mặc nguyên bộ đồng phục mà rửa xe à, thưa cậu No !" À, thế hóa ra ở đây có mình tôi là trông lạc loài à ? Rồi, cởi thì cởi. Tôi lắc lắc đầu tự nhủ trước khi cởinphăng áo đồng phục ra, nhưng vẫn mặc áo lót. Bởi vì tôi cảm thấy trần như nhộng đi loăng quăng trong nhà người khác thì thật vô ý. Nhà này đâu phải của tôi. Cậu ta thì đang mặc mỗi chiếc quần soóc xanh.

" Rửa thôi !"

Pun nói to trong khi phun nước lên toàn bộ xe. ( Tôi có chút sợ cậu ta sẽ phá hỏng em yêu của tôi). Cậu ta còn không quên phun lên luôn cả người tôi. ( Người ta không phải cái xe đâu mà phun nhé !) Nhưng đừng tưởng thế mà thằng này sợ nha, trên tay tôi vẫn còn đang cầm vòi nước đây. Ahaha.

Bầu không khí lúc rửa xe thật vui vẻ, mặc dù trời đã tối mịt và muỗi thì đang rình cắn chúng tôi ( Vô cùng nhiều muỗi luôn.) Pun lấy một chiếc bàn chải đánh răng cũ để cọ mấy chỗ kẽ nhỏ, còn tôi thì phụt xà phòng khắp xe. ( Thỉnh thoảng tiện thể phun luôn vào người cậu ta ). Giờ thì tôi đang nghĩ, thực ra mình cũng không sai lắm khi nghĩ cậu ta là một người thừa kế giàu có của một đại gia đình sung túc.

( Đáng chú ý là, một tòa nhà to cùng vô vàn người giúp việc. Chưa kể đến bố mẹ cậu ta còn sắp đặt chuyện hẹn hò, như mô típ phim từ 20 năm trước luôn.) Nhưng cậu ta lại không kiêu ngạo, hay gì đó tương tự. Cậu ta có vẻ chăm chỉ ( như một người thợ ) khi giúp tôi cọ xe. Còn làm khá tốt nữa. Tôi vẫn kiên trì phun nước và xà phòng vào người cậu. Tôi có cảm giác tên này khá đáng tin đó.

Cậu ta dám mắng tôi, thật đáng ghét !

" Này ! Cậu rửa xe hay rửa tôi thế hả ? Đồ điên!"

Đừng lấy làm ngạc nhiên. Càng nói chuyện nhiều, chúng ta càng thân thiết. Chúng tôi tiếp tục mắng nhau mà chẳng suy nghĩ gì. Tại sao chỉ mình cậu ta nói tôi hả ? Thề là khoảng 80% thời gian cậu ta đềubdùng để rửa tôi chứ rửa gì cái xe. Cmn chứ. Tôi mặc áo ba lỗ mà cứ như không mặc. Lạnh từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài luôn.

" Việc cậu vẫn đang mặc áo làm tôi khó chịu dần rồi đấy nhé !" Tôi có từng nói là tôi sẵn sàng hiến máu cho bọn muỗi không vậy ? Máu của tôi mà !

Tôi vẫn mặt dày xả xà phòng vào người cậu ta. " Cậu tắm xong rồi nên giờ tôi cho cậu ít sữa tắm nè !".

Toàn bộ thân cậu ta bây giờ chìm trong bọt. Nhìnbmặt cậu ta mà tôi chết vì cười.

" Shit ! Tôi sẽ nổi phát ban đấy !"

" Đấy là việc của cậu !" Tôi hét lại trong khi tránh miếng bọt biển mà Pun ném đến. Nhưng mà không có kịp. Và thế là cả hai cùng bị bọt đầy người.

Có chết thì chết chung.

Có vẻ cậu ta vẫn chưa thèm buông tha cho tôi. Cậu ta đuổi theo và tìm cách cởi nốt cái áo lót trên người tôi. Chưa bao giờ tôi nghĩ Pun lại dai như thế.

Nhưng cũng vui ghê. Pun gần như đã bắt được tôi để lột cái áo ra. Nhưng mà kiếp này thì chưa được đâuncưng ! =p Tôi thoát được khỏi vòng vây của cậu ta.

Chúng tôi chạy vòng quanh xe tiếp tục cuộc vui của mình. Cậu ta vẫn chưa bắt được tôi. =p Nhưng ga-ranbản thân nó đã trơn rồi, nói gì lúc có nước, xà phòng, và còn gì nữa thì Chúa biết. Cộng thêm việc tôi dẫm phải miếng bọt biển mà lúc nãy Pun ném vào người tôi ( cái mà tôi không tránh được ấy ), và thế là, tôi mất thăng bằng.

" AHHHHHHH !" Tôi hét um lên, chuẩn bị tinh thần đau mông. Nếu tôi bị gãy lưng và phải ở lại nhà cậu ta thêm tối nay nữa thì sao ?! ( Điều này còn đáng sợ hơn cả phải ngủ một đêm ở bệnh viện.)

" Auuu !" Nhưng mà người bị đau không phải tôi.

Tôi nhắm chặt mắt, nhưng có thể chắc chắn rằng tôi không bị đau tí gì hết.

" Này này ! Định làm hiệp sĩ đấy à ! Đau không ?!"

Tôi nhận ra rằng, cậu chủ của nhà này mới là người bị ngã. Tôi không biết làm gì ngoài trách mắng cậubấy. Cậu ta không nhất thiết phải trở thành bộ áo giáp của tôi như thế. Chắc đau lắm phải không, đồ ngốc !

" Ai bảo là tôi cứu cậu ? Cậu mới là người đẩy tôi

ngã đấy !" Ây, thế hở ? Xin lỗi nha. Mặt tôi đỏ bừng, cố thoát ra khỏi người cậu ấy. ( Người tôi ướt nhẹp,bbạn có thể vắt tôi ra được cả thùng nước luôn ấy chứ.) Tôi không nghĩ là cậu ta biết được rằng cậu ta đang ôm eo tôi một cách vô cùng tự nhiên đâu.

Nhưng các bạn có biết chuyện gì còn khó tin hơnbnữa không ? Kẻ nào đó thực sự là một người biết chọn thời điểm đấy.

"P' Pun. P' No."

****

Tiếng động cơ xe cũ kĩ ( tuy nhiên, mới được rửa

sạch sẽ ) của tôi xé tan màn đêm trên con đường tối mịt, rồi nhẹ nhàng đỗ xịch lại trước cổng nhà. Đỗ cũng trơn tru ghê, ngựa của anh !

" Nhà này hả ?" Pun hỏi tôi trong khi dựng chiếc xe lại trước hàng rào cửa. Đây là lần đầu tiên cậu ta đến đây. Nhà tôi không to như của cậu ta hay gì cả. Rất tiếc.

" Ừ, nhà này đấy. Xin lỗi nếu không như tưởng

tượng của cậu, hahaha." Tôi cố pha trò trước khi

xuống xe. Pun đã đưa tôi về, theo chỉ thị của Pang tiểu thư. Đơn giản là vì nếu cậu ta không làm thế thì còn lâu Pang mới cho tôi về. Tôi thì không muốn qua đêm với cậu ta nữa. Điên mẹ rồi ! Tôi mà còn ở lại một đêm nữa, đảm bảo hôm sau cậu ta sẽ dắt tay tôi về nhà xin bố mẹ cho cưới. Tôi cũng có một bố, một mẹ, các bạn biết đấy. ( Tôi gọi họ là Pa và Ma.)

Các bạn đoán xem, chuyện gì đã xảy ra sau khi tôivvà Pun đè lên nhau nhờ ơn miếng bọt biển chó chết kia ? Chắc cũng không khó đoán lắm, việc NongbPang tiểu thư, một hủ nữ, đồng thời là em gái của Pun, bắt gặp chúng tôi trong tình cảnh đó. ( Đúng lúc vđ !) Tôi chẳng biết điều đó tốt hay xấu nữa. Tôi đoán là, tốt đối với Pun, còn con mẹ nó, vô cùng tồi tệ đối với tôi đó có biết không ? Cuối cùng, chúng tôi dừng việc say đắm nhìn vào mắt nhau trong khi Pang ném khăn đi tứ tung rồi hét um lên chạy đi ( một cách vô cùng hạnh phúc !).

Đó thực sự là một điều thú vị. Tôi và Pun cười nứt cả mông lúc ở trong ga-ra ( sau khi tôi đã nh���y ra khỏi người cậu ấy ). Chúng tôi tình nguyện bị xộc xệch quần áo và lau sàn ga-ra bằng lưng.

Tôi nhìn ngắm bầu trời đêm ( không lấy gì làm

nhiều sao cho lắm ) từ dưới nền nhà ( vô cùng bẩn ). Trời đêm thực sự rất đẹp, nó khiến tôi, có chút gì đóbrất thoải mái.

" Cậu đang nói cái gì thế ?! Tôi thấy nhà cậu rất đẹp đấy chứ." Cậu ấy trả lời, đồng thời cũng đánh tỉnh tôi, trong lúc tôi vẫn còn bận mơ mộng ( Tôi còn gần như quên mất hai đứa đang nói gì.) Cậu ấy còn giúp tôi dắt xe vào trong sân lúc tôi mở cổng lớn.

Đóng cổng lớn rồi tôi mở cánh cửa nhỏ cho cậu ấy có thể ra về.

" Okay, về cẩn thận nhé. Tôi không tiễn đâu." Bởi vìblàm thế trông rất ngu. Chúng tôi chỉ đứng đó nhìn nhau khuất bóng. Cậu ấy cười, trước khi vẫy tay chào tôi rồi bước đi.

" À, còn chuyện tiền quỹ CLB." Cậu ấy đang nhắc đến chuyện mà tôi vô cùng vô cùng quan tâm. O.O

" Tôi vẫn đang cố, nên cậu chịu khó đợi một thời

gian. Nhưng tôi hứa là sẽ làm được." Nghe cậu ta nói vậy thấy vui ghê ^___^

Tôi cười rồi gật đầu đáp lại. Cậu ấy vẫy tay chào tôi trước khi trèo lên chiếc xe ôm vừa chạy ngang qua. Hôm nay quả là một ngày đầy biến động, nhưng cũng rất vui.

Trở nên gần gũi hơn với Pun, là một điều thật tuyệt vời.

Tôi thức dậy với một vài nốt mẩn đỏ trên cánh tay. Tôi đoán là vì trận chiến bọt xà phòng tối qua. Khổ thế chứ, cậu ta cứ phun ào ào vào người tôi. Pun đần độn. Đôi cánh tay trắng hồng của tôi bây giờ lấm tấm nốt. Tôi không còn đẹp trai nữa rồi huhu.

Đùa đấy ! Có mấy nốt nhỏ tin hin thôi =p. Thế này thôi thì không thành vấn đề. Nó không làm tôi bớt đẹp trai tí nào, haha! Gượm đã, ai đó vừa bảo tôi tự kiêu hả ? Nhìn lại đi nhé !

Nhắc đến Pun mới nhớ, tôi để quên đồng hồ ở nhà cậu ấy rồi. ( Tôi đã tháo ra lúc rửa xe, vì không muốn cục cưng của mình bị ướt ) Tốt hơn hết là nhờ cậu ta mang đến trường cho. Đồng hồ mà mất thì tôi chết chắc, bà ngoại đã tặng tôi lúc ở Australia.

Tôi bấm máy gọi cho Pun ngay lập tức.

Gọi 2 lần cậu ấy mới nhấc máy. Tôi cứ tưởng cậu ấy đã đến trường nên mới không nghe được tiếng chuông điện thoại. Cuối cùng cũng chịu bắt máy.

" Alo, sao thế, No ?" Jeez, giọng cậu ấy có vẻ uể oải, làm tôi thấy giật mình. Đừng bảo là cậu còn đang ngủ nhé. Hơn 7h rồi còn gì.

" Cậu không đến trường à ? Giờ này còn ngủ

nướng ?" Tôi càm ràm trong điện thoại, cậu ấy còn vừa ngáp vừa trả lời.

" Ừ, hôm nay tôi nghỉ. Cậu cần gì à ?!" Eh ?!

" Ừa, để quên đồng hồ ở đó rồi."

" À ừ, tôi đang cầm đây. Mai mang cho cậu nhé ?

Hôm nay chắc tôi không đi học được."

" Cũng được. Nhưng sao lại không đi học ?" Nghe thì có vẻ tôi đúng là đồ tọc mạch, nhưng mà không hỏibtôi không chịu được. Pun là thư kí Hội học sinh, còn là một học sinh gương mẫu nữa, sao cậu ấy có thể thích thì nghỉ như thế được ? Đặc biệt là giải bóng đá tới mông rồi, làm sao tôi tin cho nổi.

Giọng ở đầu dây bên kia có vẻ ngập ngừng, ( hoặc là do tôi tự tưởng tượng ra ?). " Tôi không khỏe lắm.

Chúng ta nói chuyện sau được không ? Buồn ngủ quá."

" Ok ok." Tôi cúp máy, nhưng trong lòng v���n thấy vô cùng bận tâm.

Vậy là cậu ấy ốm hả ?

***

Em iPhone báo cho tôi rằng đã hơn 8h sáng rồi. Mà tôi thì đang đứng ở trước cửa ngôi biệt thự kia. Đây đã là lần thứ 3 liên tiếp tôi tự vác xác đến đây.

Trông tôi có giống kiểu một fan cuồng của cái nhàvnày không nhỉ ? -_-"

Làm gì bây giờ ? Bấm chuông hả ? Tôi vừa nghĩ, vừa đi đi lại lại trước cánh cổng sắt màu bạc. Làm cái gì bây giờ ??? Cũng hơn 8h rồi. Tôi chỉ muốn biết cậu ấy có sao không, và vì sao lại không đến trường.

Nếu mọi thứ không như tôi dự đoán thì nhìn xong, tôi đi học liền. Nhưng nếu tôi đoán đúng thì sao...?

Ughhh ! Phải tìm hiểu mới được !

" Oh, cậu No ! Cậu đến thăm cậu Pun hả ?" Thần

may mắn đã mỉm cười với tôi sáng nay. Dì Noi bước đến gần. Tôi hạnh phúc phi đến gần cổng lớn. "

Vâng, cậu ấy làm sao thế ạ ?!"

" Cậu chủ không khỏe lắm. Sao cậu không thử vào phòng xem sao, cậu No ?!" Dì giúp việc mở cánh cửa nhỏ giúp tôi đi vào trong. Tôi cũng không quên cúi chào dì ấy trước khi vào nhà.

" Rốt cuộc cậu ấy bị làm sao thế ạ, dì ơi ?" Đừng cóbnghĩ là tôi đang tấn công dì ấy bằng loạt câu hỏi dồn dập nha. Dì Noi không nói gì, chỉ nhìn tôi cười tủmvtỉm.

Đừng... nói là dì và Pang cùng hội cùng thuyền nhé, dì Noi -_-".

" Cậu có thể lên tầng xem sao. Cậu chủ đang ngủ

trên giường ấy." Chết mất, mọi người thích nghĩ gì thì nghĩ vậy ( Tôi cũng quen rồi !). Tôi gật đầu với dìvấy trước khi rảo bước vào trong ngôi nhà mà tôi bắt đầu trở nên quen thuộc.

Đường lên tầng hai được lau rửa bóng láng. Cánh cửa gỗ được trạm trổ cầu kì kia chính là cửa phòngvPun. Tôi bước thẳng đến đó, rồi chợt khựng lại trướcbcửa đứng nghĩ một lúc.

Mình sẽ chỉ ngó qua thôi ! Sẽ đứng xa xa chút ! Tôi vặn nắm đấm cửa rồi bước vào. Mong tôi gõ cửa ý hả ? Đừng có mơ.

" Pun !" Tôi gọi to, không kiêng nể gì ( cả không

phép tắc nữa ). Nhưng tôi lập tức ngậm miệng lại khi nhìn thấy con người đang ngủ trông có vẻ rất mệt mỏi trên giường kia.

Mẹ ơi, người cậu ấy đỏ như cua luộc. ( Thèm ghê !) Vậy là tôi đã đoán đúng.

Tôi ném cặp sách xuống rồi vội vàng chạy tới kiểm tra cậu ấy.

Bình thường, da Pun rất sáng, một màu da sáng của người da vàng. Nhưng giờ da cậu ấy đỏ hết lên, như lúc người ta bị phát ban dị ứng. Nhìn y hệt những nốt trên cánh tay tôi sáng nay. Nhưng mà, chúng không chỉ ở trên tay Pun, mà là khắp người luôn.

Nhìn thật sự rất đáng sợ, và có vẻ đau nữa.

Nhìn đã biết lỗi là do kẻ nào rồi. Tôi đã quyết địnhvđúng khi đến đây trước thay vì đến trường. Bởi vì chỉ cần đến muộn chút thôi, có lẽ tôi sẽ hận bản thân rất nhiều.

" Da đã dễ bị dị ứng rồi hôm qua lại cứ ngu ngốc đòi nghịch." Tôi càm ràm một mình lúc ngồi lên giường. Tôi nhìn quanh và tìm được túi thuốc dị ứng cùngvchai nước để trên bàn. Tôi đoán là cậu ấy đã uốngbrồi. Cũng may.

" Chỉ có cậu là dám ném xà phòng vào người tôi thôi đấy." Ố, chưa ngủ à ? Tên ngốc này cũng thông minh ghê.

" Chưa ngủ hả ? Sao nhìn như chết trôi thế này ?"

Tôi vẫn ca cẩm trong khi tay giơ lên toan đánh cậu ta. Nhưng cảm giác tội lỗi làm tôi không nỡ xuống tay. Tên bệnh nhân này vẫn còn sức mà cười lại với tôi cơ đấy.

" Có cậu ở đây rồi, thật tốt !" Vui ghê !

" Ai bảo... Tôi chỉ đến để lấy đồng hồ thôi." Cậu ấy cười trước cái lí do ngớ ngẩn của tôi. Sao cũng được,vkhỏi rồi tôi xử cậu sau. " Thế đã uống thuốc chưa ?"

Tôi tò mò hỏi.

" Đồng hồ của cậu đây, lấy rồi thì đi học đi." Cậu ta ốm như thế rồi mà vẫn còn có tinh th��n đùa tôi. Đồ đáng chết !

Tôi híp mắt lại nhìn cậu ấy. Tôi cố gắng kiềm chế cảm giác muốn đánh tên ốm yếu bệnh tật kia, rồi đi đến bên bàn trang điểm lấy đồng hồ. Thay vì rời đi, tôi lại dán mông lên sofa trong phòng. " Còn lâu. Không thích. Hôm nay tôi muốn ở lại đây chơi."

Tôi có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích của cậu ta. Khó chịu rồi đấy nha. Này nhé,cậu biết thừa tôi sẽbkhông chịu ở lại nếu như không phải lỗi của tôi.

" Trong người thấy thế nào ? Có đau không ?" Tôi thôi nện tay xuống sofa và hỏi cậu ấy. Đồ ốm yếu vừa nhắm mắt, vừa lầm bầm mấy chữ trong miệng.

" Bị ngứa thôi. Tay cậu thì sao ?" Ồh, cậu ấy cũng

thấy được tay tôi có nốt đỏ sao ? Tôi nhìn tay mình rồi nhún vai.

" Không sao, hơi ngứa thôi."

" P'Kent mà nghe thấy, đảm bảo sẽ đá nát mông

cậu. Nghe nói anh ta có tính chiếm hữu ghê lắm." *

Đồ điên này.

(*: Ở đây Pun đùa bằng cách chơi chữ. " Hơi ngứa" đọc là " khan noi", trùng tên với nữ diễn viên Noi Busakorn, người đã kết hôn với P'Kent.)

" Ghê cái mông." Tôi luôn chửi trong đầu khi muốn công kích ai đó.

" Haha, dùng cái kia đi. Đỡ hơn đấy." Cậu ấy uể oải chỉ ngón tay về phía gần giường trong khi mắt vẫnbnhắm nghiền. Nhìn theo, có thể thấy một tuýp thuốc bôi ở đó, tôi liền bước đến lấy ra bôi.

" Cậu thoa thuốc chưa thế ?"

" Chưa. Lười lắm."

" Thế thì bao giờ mới khỏi được ?! Thoa đi !" Cậu ta bắt người khác bôi trong khi bản thân còn chưa cảvdùng. Tôi đứng nhìn với ánh mắt có chút bực bội.

Pun duỗi người một hai cái trước khi ngồi hẳn dậy.bMặt cậu ấy lúc thoải mái trông khá đẹp trai. Nhưng lập tức chuyển sang vô cùng đáng sợ khi cái miệng xinh kia l��n tiếng. " Thoa giúp tôi đi ? Lười quá à."

Tôi nhầm to rồi. Ai bảo cậu ta là một học sinh gương mẫu chuẩn mực rồi cái gì gì đó thế ?Đến đây xem hết đi. Dối trá, tất cả đều là dối trá.

" Ờ ờ. Cởi áo ra đi." Tôi vừa nói, vừa ngồi lên đầu giường, tay thì cầm tuýp thuốc. Cậu ấy cởi ra, và trên người chi chít nốt đỏ. " Nhiều quá vậy."

" Ừa. Từ giờ đến chiều kiểu gì cũng lên cơn sốt." Cậu nhìn được trước tương lai hả ?! Tôi đoán là cậu ấy bị thế này khá thường xuyên.

Tôi bóp một chút ra lòng bàn tay. Quyết định sẽ bôi lên lưng cậu ấy trước nên tôi bóp thêm một ít nữa. Tôi có thể cảm nhận được các nốt đang sưng lên mà nếu nhìn thì không thể thấy được. " Bôi nguyên lưng của cậu thôi chắc cũng hết cả tuýp." Tôi kêu ca khi cảm thấy không thể bôi hết cả tấm lưng to bản của cậu ấy được. Tên này nhìn thì gầy gò, nhưng mà vai thì rất rộng đấy.

Pun cười khi nghe tôi càm ràm, rồi quay lại nhìn khivtôi vừa mới bôi xong phía đằng sau lưng. " Mệt ?" Tên lười biếng này còn dám mở miệng hỏi.

" Ừa ! Mệt lắm. Đằng trước cậu tự bôi đi. Tôi làm rồi mất công cậu lại "lên" thì mệt." Tôi chỉ đùa thôi, màvPun lại nhìn tôi với ánh mắt có chút phức tạp.

" Tôi "lên" thật mà."

" Fuck, tự giải quyết một mình đi." Ughh ! Tôi némvtuýp thuốc vào người Pun. Còn cậu ta thì phá lên cười.

" Đùa thôi. Làm nốt đi, tôi thấy lạnh rồi nè."

" Ai bảo bật điều hòa lạnh thế còn kêu cái gì ? Mấtbtrí rồi hả ?" Tôi cằn nhằn, nhưng tay thì vẫn bóp thêm thuốc.

B��u không khí trong phòng im ắng hẳn, chỉ còn

tiếng điều hòa chạy ro ro. Tôi không biết phải nói gì với Pun cả. Cậu ấy cũng không chủ động bắt chuyện. Điều ấy khiến tôi cảm thấy có chút không tự nhiên. Tôi thừa nhận, tay tôi bất chợt run lên khi chạm phải ánh mắt cậu ấy, ngay trước khi đầu ngón tay chạm đến bờ ngực cậu.

Cmn, mình lo lắng cái gì chứ ? Cả hai đều là đàn ôngbmà. Cậu ấy cũng đâu có ngực như mấy cô diễn viên trong DVD mà Om cho xem.

Tôi cố đếm đến 10 thật chậm khi tay bắt đầu thoa thuốc khắp bờ ngực rộng lớn của cậu ấy. Có một điều không thể phủ nhận rằng, cơ thể Pun rất rắn chắc. Cậu ấy mảnh khảnh, chứ không gầy guộc. Bắp tay không quá to, nhưng cũng không phải là bé. Nếu không phải trên người có nốt phát ban thế này, tôi đảm bảo, bất cứ cô gái n��o nhìn thấy cơ thể Pun,bđều sẽ muốn được hẹn hò cùng cậu ấy.

Tôi vẫn tiếp tục xoa đều thuốc khắp người cậu, vì sợ nếu ít thuốc sẽ không phát huy được tác dụng. Bàn tay tôi di chuyển từ vai cho đến bụng, rồi lại lênvtrên phía ngực bên trái.

Khi chạm tay vào ngực, tôi cảm nhận được có thứ gì đó đang đập vô cùng mạnh mẽ phía bên dưới. Tim đập rất nhanh, như thể chủ nhân của nó đang bị kích thích bởi điều gì đó.

Điều ấy khiến tôi chau mày, tay dừng lại ở trước

ngực. Tôi ngước lên nhìn Pun, nhưng cậu ấy tránh ánh mắt của tôi. " Sao tim cậu đập nhanh thế ?"

Hahaha.

" Không đập sao tui sống." Nghe thấy chưa, cậu ta thật lẻo mép. Lúc ngượng, trông cậu ấy thật thú vị. Trước khi kết thúc, tôi nhếch mép cười với cậu ấy một cái. Sau đó, lấy tay vặn cái núm nhỏ trên ngực, cảm giác như tôi có thể " thịt" cậu ấy. " Ow ! Làm cái gì vậy ?!"

" Không kiềm chế được, ngủ tiếp đi. Mặc áo vào

không lạnh. Tôi vẫn còn cần người giúp tôi vụ tiền của CLB." Tôi giúp Pun mặc áo, tay cậu ấy dứ dứ như muốn cốc vào đầu tôi. Tôi chẳng biết làm gì ngoài phá lên cười.

" Tôi ngủ tiếp đây, cứ chơi game thoải mái. Không thì xuống bếp tìm cái gì mà ăn, tự nhiên đi." Cậu ấy nói, rồi cuộn mình lại trong chăn như một đứa trẻ. Tôi gật đầu rồi bước xuống giường.

" Tầm chiều chiều chắc sẽ sốt đấy, để ý tôi nhé ?"

Cậu ấy lẩm nhẩm dưới lớp chăn dày bịch.

" Ừa."

Có một người tin tưởng mình thật tuyệt, phải

không ?

Boom !

Âm thanh phát ra từ hệ thống loa nhà Pun khiến tôi cảm thấy mình bị khinh thường chỉ vì dòng chữ " Game over" đáng ghét đang nhông nhông chạy trên màn hình. Tôi quăng cái tay cầm lên ghế sau khi đã thua cả chục ván.

Xbox dở hơi. Chơi không vui gì hết. Toàn lừa đảo

con nhà người ta. Tôi nghĩ ( thực ra là đang đổ thừa) trong khi nằm vắt người lên thảm, không biết phải làm gì giết thời gian.

Làm gì có ai hoàn hảo mọi lúc ? Tôi chỉ là một gã

bình thường, không phải nhân vật chính trong bộ phim chiếu trên TV.

Thằng nào gọi anh đấy ? Tôi nhìn xung quanh, tìm kiếm cái điện thoại đang kêu và rung bần bật trong cặp sách mà ban nãy tôi quăng trên sofa. Một nửa trong tôi thì lười, chẳng muốn nghe, nửa còn lại thì lại không muốn tiếng ồn đánh thức kẻ đang nằm ngủ ngon lành trên giường kia. Và thế là tôi quyết định phi thân đến lấy điện thoại.

" Gì, thằng điên ?" Hóa ra là Om gọi.

" Sao mày không đi học ?! Tao đang bị phạt đi đổ

rác các phòng hội đồng vào buổi tối đây." Tiếng Om vọng đến từ đầu dây bên kia, làm tôi không nhịn được cười. " Làm sao mà bị phạt ?"

" Tao nói chuyện với thằng Mong, bằng cách viết

thư."

" Chúng mày đưa thư cho nhau kiểu gì ?"

" Ngồi xa nhau lắm, nên tao ném cho nó. Và rồi bị thầy quản sinh bắt quả tang." Thằng ngu. Cho chết.

" Mày đang nghĩ tao ngu đúng không thằng chó

chết ?" Oắt đờ phắc ? Sao lại quay sang mắng ông ?!

" Thế mày đang ở đâu ? Không đi học thì ai đổ rácbgiúp tao ?!" Vậy ra không phải nó lo cho tôi hay gì đại loại thế, mà nó cần người chịu chết cùng. Bạn tốt, đúng là bạn tốt.

" Đi có việc tí."

" Việc gì ? Đừng bảo mày vẫn ở cùng Yuri từ hôm qua đến giờ nhé ?" Thằng này nó toàn nghĩ mấy thứ không trong sáng chút nào. Tôi mà ở đó, tôi băm nát đầu nó ra.

" Cái mông ý." Đây là từ ngữ lịch sự nhất mà tôi cóbthể dành cho người như nó.

Nhưng trước khi kịp nghe Om trả lời, tôi đã nghe thấy giọng nói uể oải của Pun. " Lạnh... lạnh quá..."

" Mày đang ở cạnh ai đấy ?" Mẹ cái thằng, không

những mồm nói ngôn ngữ của chó, mà tai còn thính y hệt. Tôi không cả kịp giải thích. " Tao phải đi đã."

" Lạnh...lạnh..." Giọng Pun run rẩy.

" Ai ở cạnh mày thế ?"

" Thứ hai gặp." Tôi chen ngang rồi cúp máy. Tôi

chộp vội lấy cái điều khiển, chỉnh điều hòa lên 30 độ. Chắc sẽ nóng lắm.

Nhìn những con số thay đổi dần, bản thân tôi có thể cảm nhận được bầu không khí đang ấm lên. Tôi bèn cởi phăng áo ngoài, ném lên trên ghế, rồi chạy tới kiểm tra cái tên đang quằn quại trên giường.

Có vẻ Pun thực sự thấy rất lạnh. Cậu ấy quấn chăn chặt hết mức có thể. Môi và cả người cậu ấy run lên lẩy bẩy.

Mặc dù tôi học kém môn Sức khỏe, nhưng cũng đủ biết được cậu ấy đang sốt, đúng như lời lúc sáng nói.

Tôi bắt đầu căng thẳng, vì đã chăm sóc ai bao giờ đâu. Điều đầu tiên tôi làm, là rờ tay lên trán kiểmvtra nhiệt độ của cậu ấy. Nóng như bàn là luôn. Không đi bác sĩ có ổn không thế ?!

Tôi lại càng cuống. Tôi đi tới đi lui trong phòng một lúc, rồi mới quyết định đi tìm một ai đó có thể chăm cậu ấy được. Ngay khi tôi vừa định bước đi, thì bị một bàn tay kéo giật lại.

" Này !" Tôi vùng vẫy với đôi cánh tay nóng như đổ lửa đang vòng quanh mình, trong khi đầu óc thì rối loạn. Pun đã kéo tôi lại và đang ôm chặt lấy tôi. Ôm rất chặt. Tôi cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của cậu ấy, nhưng mà cái tên quái đản này không cho.

Không phải cậu ta đang ốm sao ? Sao lại quấn dính mình vào như con trăn thế này ?

" Đồ điên ! Bỏ ra đi !" Tôi cố gắng tìm chỗ thoát bởi vì không quen, nhưng một phần cũng vì muốn đi tìm người kiểm tra xem cậu ta thế nào. Đầu tôi đè lên vai cậu ấy, giọng tôi nói đủ to để có thể nghe được. Nhưng Pun thì có vẻ như chẳng nghe thấy gì, mà chỉ tiếp tục ôm lấy tôi chặt hơn.

" Lạnh... Lạnh lắm." Cậu ấy không ngừng lặp lại. Tôi không vùng vẫy nữa.

Tôi ngẩng đầu ( khó lắm mới được ) nhìn khuôn mặt tái xanh c���a Pun. Một vài nốt đỏ đã biến mất. Hàng lông mày nhăn tít lại, mắt nhắm nghiền. Cậu ấy có vẻ rất khó chịu. Bình thường, mắt cậu ấy rất sáng, đầy sức sống, và cũng đầy tinh ranh nữa. Đôi môi thìvhồng hào như môi con gái lúc trang điểm ấy. Vậy mà bây giờ, cậu ấy trông khác hẳn, nhìn vô cùng yếu ớt.

Tôi không thích thế này chút nào. Tôi muốn cậu ấy bình thường trở lại, rồi lại đùa giỡn trêu chọc tôi cũng được.

Nghĩ vậy, tôi liền nằm im trên bờ ngực rắn chắc của cậu, ngoan ngoãn để Pun ôm. Cậu ấy vẫn luôn miệng kêu lạnh. Ước gì tôi có thể giúp, dù chỉ một chút thôi.

Tôi không biết sao mình lại nghĩ vậy, nhưng cậu ấy bắt đầu bình thường lại. Cơ thể không còn gồng lên nữa, thân nhiệt cũng bớt nóng hơn.

I could be brown, I could be blue, I could be violet sky.

Tiếng chu��ng điện thoại không quen lắm vang lên phá tan bầu không khí yên ắng. Nó khiến tôi tỉnh giấc và phát hiện ra rằng Pun và tôi đang ôm chặt lấy nhau như thể hòa vào làm một -_-". Quan trọng hơn là, tôi vẫn đang nằm trên người cậu ấy. ( Đau người ghê )

Có phải ai đi chăm người ốm cũng sẽ tiến đến bước này không ? ( Khônggg )

I could be hurtful, I could be purple, I could be

anything you like.

Mr.Mike vẫn kiên trì ông ổng hát trong điện thoại của Pun. Mặc dù tôi rất thích bài hát này, nhưng vì nó mà mà tôi phải đánh thức Pun dậy. Tôi bạo lực đánh vào người cậu ấy, bởi vì, thứ nhất, tiếng chuông rất ồn và tôi thấy khó chịu; thứ hai, cậu ấy bỏ tôi ra được rồi đấy.

Pun có chút giật mình khi bị tôi đánh. Nhưng sau khi tỉnh dậy và nhìn thấy tình cảnh của chúng tôi bây giờ, cậu ấy còn bị đả kích hơn. " YO !"

" Yo gì mà yo. Nên nông nỗi này là do cậu đấy." Mặt cậu ta biểu cảm như thể tôi mới là người ép cậu ta vậy. Vừa nói tôi vừa lườm. Cằm cậu chạm vào mũi tôi rồi đấy.

" Tô...Tôi làm gì cậu cơ ?" Đầu treo trên cổ chỉ để làm cảnh hả ? Cậu ấy trông vô cùng ngạc nhiên. Vậy là bản thân mình đã làm cái gì hắn cũng không biết luôn -_-" Tôi thật sự thất vọng đấy -_-"

" Không. Cậu sốt nên miệng cứ kêu lạnh suốt. Tôi mới lại gần để xem cậu thế nào thì kẻ nào đó tưởng tôi là cái lò sưởi nên ôm lấy ôm để. Và rồi thế này đây." Tôi tường thuật lại từng chút một. Cuối cùng tên này cũng hiểu được rồi gật đầu. Sắc mặt cậu ấy hồng hào trở lại, không còn vẻ tái xanh như ban chiều nữa. Tôi rất vui khi thấy thế, nhưng...

" Nếu đã hiểu rồi thì bỏ tôi ra nhanh."

" À ừ ừ, xin lỗi xin lỗi." Cậu ấy buông tôi ra ngay

lập tức. Tuyệt ! Tôi ngồi dậy, lắc lắc cổ vì ban nãy ngủ không thoải mái lắm. Người bạn sẽ rất đau khicbạn nằm trên người ai đó ngủ, thật đấy.

Why don't you like me? Why don't you like me? Why don't you walk out the door?

Mr.Mika đã ca xong đoạn điệp khúc. Tôi không

muốn anh ấy phải mỏi mồm hát đi hát lại, nên đã vươn tay ra lấy chiếc Nokia trên bàn, đưa cho Pun. "

Không định nghe máy hả ?"

" Nhìn hộ tôi xem ai gọi." Oh, lại sai tui hả ? Nhưng tôi vẫn răm rắp làm theo. Tôi chỉ chiều theo cậu ta nốt hôm nay thôi.

Bức ảnh chụp của đôi tình nhân hiện lên trên màn hình chiếc Nokia N81. " Aim..." Tôi chỉ đọc dòng chữ hiện trên màn hình thôi.

" Oh, tôi nghe đây, nghe đây." Pun mệt mỏi đưa tay ra cầm điện thoại. Đúng rồi đấy, bạn gái cậu ta gọi.

Tôi đi nhanh đến, đưa điện thoại cho cậu ấy vì

không muốn cô gái ở đầu dây bên kia phải buồn.

" Alo ? Ừa. Tớ đang ở nhà. Hả ?! Gì cơ ? Ui tớ xin lỗi. Để mai được không ? Hôm nay tớ không khỏe lắm nên muốn ở nhà nghỉ ngơi. Xin lỗi cậu nhé."

" Sao lại thế ?! Cậu đã hứa là hôm nay đi với tớ rồi mà !!" O__o?! Tôi đang tò mò không hiểu sao Aim lại gọi vào giờ này, và sau khi nghe tiếng cô ấy hét lênvtừ phía bên kia điện thoại thì đã hiểu. Tên kia thậm chí còn không buồn đưa điện thoại ra xa. Pun nhún vai và cười gượng khi nhìn thấy vẻ khó hiểu trên mặt tôi.

" Nhưng... mà thôi. Cũng được. Tan học tớ đến đón cậu nhé. Gặp sau nha."

" Đừng nói với tôi là cậu chuẩn bị đi hẹn hò nha."

Tên điên này có ý thức được là mình đang ốm không thế ?

" Không phải hẹn hò. Chỉ là Aim muốn đi mua mấy đôi giày." Pun mệt mỏi trả lời tôi, tay thì vứt điện thoại xuống gối. Tôi vội vàng với lấy rồi quẳng nó về chỗ cũ, bởi tôi nhớ rằng mình đã từng đọc được một bài báo nói, để điện thoại dưới gối rất có hại cho sức khỏe của bạn.

Ra khỏi nhà trong lúc ốm cũng rất có hại nốt.

" Như nhau cả. Cậu định ra ngoài với tình trạng này sao ?" Tôi hỏi cậu ấy, trong lòng cảm thấy rất nản.

Pun chỉ đơn giản đưa tay lên trán day day rồi nhắm chặt mắt.

" Tôi đỡ nhiều rồi. Với cả dù sao cũng đã hứa với cô ấy."

Có thể chúng tôi bây giờ đã thân thiết hơn, nhưng tôi cũng không có quyền đi quá giới hạn với cuộc sống riêng tư của cậu ấy.

Tôi chẳng biết nói gì nên để yên cho cậu ấy tiếp tục ngủ. Đầu óc rối bời những suy nghĩ.

Tôi cảm thấy, cuộc đời mình giống như chuỗi các tập phim được chiếu lại của một bộ phim nào đó, bởi vì, tôi đang quay lại nơi này một lần nữa, trong khi vừa mới thoát được nó hôm qua.

Có rất nhiều học sinh và vô vàn tầng lớp người lao động gần đây đang rảo bước quanh trung tâm thương mại Siam, nơi đông đúc và sầm uất nhất BangKok. Thú thật, thứ tôi sợ nhất sau rắn đó chính là đi lòng vòng quanh Siam, bởi vì nó vô cùng hỗn độn.

Và thật sự, nếu không có gì quan trọng thì đừng bao giờ mong tôi đặt chân đến đây. Sau khi tạm biệt Pun được khoảng nửa tiếng đồng hồ, tôi đã bí mật đi theo cậu ấy.

Tôi vừa kêu ca trong đầu vừa cố bám theo Pun, cậu ấy ở ngay đằng trước tôi thôi. Tôi phải cố gắng tính toán cách ẩn thân, chạy đông chạy tây sao cho cậu ấy không phát hiện. Và từ lúc làm cái đuôi của cậu ấy, tôi có thể thấy được mỗi bước chân Pun đi, đều có rất nhiều cô gái nhìn theo và quay ra khúc khích cười với bạn bè của mình. Điều đó thật sự rất thú vị. Nếu không bám theo thế này, chắc chẳng bao giờ tôi biết được Pun lại hot đến thế.

Tôi bám theo cậu ấy cho đến tận khi cậu ấy rời khỏi nơi đã hẹn với... cô ta.

Nhưng mà hình như Aim cũng không có ở đấy. Pun bước vào trong quán Starbucks mới mở ngay cạnh nhà hàng Pachino. Tôi có thể nhìn thấy cậu ấy rất rõ, bởi cậu ấy ngồi ngay chỗ cửa kính. ( Wow, toàn bộ cửa đều làm bằng kính trong suốt ). Vì thế, tôi quyết định giả vờ dạo bộ quanh khu vực cửa hàng Jousse đ��� có thể theo dõi cậu ấy. Cậu ấy cũng không thể thấy tôi, vì tôi ở đằng sau lưng mà.

Tôi tự dưng thấy cáu khi thấy Pun ngồi đó đọc báo chờ Aim. Cái cô đó ép bạn tôi ( đang bị ốm) đến gặpbcô ta bằng được, vậy mà cô ta còn dám đến muộn ?

Thật khiến người ta khó chịu.

Tôi đã lượn đi lượn lại chỗ này mấy lần rồi, đến

mấy chị nhân viên bán hàng cũng bắt đầu phải nghi ngờ, nên đành phải chui vào hàng nước ngồi tạm một lúc. Lúc quay lại, Pun vẫn ngồi y nguyên chỗ đấy. Cậu ta đi hẹn hò bạn gái hay đi tìm chỗ để đọc báo vậy ?

Nửa tiếng sau mới thấy Aim đến, trên người vẫn

mặc nguyên bộ đồng phục. May cho cô ấy là mặt

mũi sáng sủa nên tôi mới có thể nhận ra ngay lúc mới bước vào. Tôi lập tức giả vờ như đang đi mua đồ ở Jousse. ( Mấy chị bán hàng chắc hoảng lắm khivthấy tôi phải lượn lờ mãi trước cửa hàng rồi mới thèm vào mua ). Bởi chiếc quần xanh tôi đang mặc cùng màu với cô ấy nên rất dễ bị nhận ra. Nữ sinhvtrường Convents nhạy với màu quần mà chúng tôi mặc lắm.

Tôi giả vờ xem mấy bộ quần áo trong cửa hàng

( toàn đồ nữ ), thỉnh thoảng mắt vẫn đánh sang phía bên kia đường. Nhìn ngoài thì thấy họ khá là hào hứng khi gặp nhau. Nhưng tôi nhớ, một lúc trước khi rời nhà, Pun đã bị sốt lại.

Đó là lí do vì sao tôi lo lắng thế này.

Tôi kiên nhẫn đợi họ uống xong. Phải rất lâu sau họ mới thèm đứng dậy đi. Bám đuôi họ còn thoải mái hơn là ngồi một chỗ thế này. Chủ cửa hàng cũng không quên tặng tôi vài ánh mắt kì thị. Tôi tiếp tục đi đường vòng theo họ. Nhắc lại lần nữa, Aim muốn đi mua giày.

Nhưng vừa đi h��t đoạn đường rẽ, tôi bị choáng ngợp bởi có rất rất nhiều người đang qua lại nơi đây. Việc nhiều người thế này khiến tôi sợ rằng Pun sẽ không chịu nổi. Rất nhiều phụ nữ có thói quen lượn lờ shopping trước khi về nhà. Đường đã nhỏ lại càng thêm nhỏ. Tôi lo lắng dõi theo Pun, không chỉ bởi cậu ấy đang ốm, mà còn vì thấy cậu ấy phải xách cặp cho Aim và thêm một túi xách nữa. Tôi thực sự có ham muốn cốc vào đầu cậu ấy một cái, vì cái tội ga lăng thái quá.

Aim ra vào hết cửa hàng này sang cửa hàng khác. Nhưng trông cô ấy có vẻ vẫn chưa mua được đôi giày nào. Mua giày khó thế à ? Hay cô ta đang tìm mua giày thủy tinh của Lọ lem ? Sao cô ta không nghĩ xem sẽ mua gì, ở hàng nào trước khi đến đây ? Và tại sao cô ta lại dám tha lôi bạn của tôi đi khắp nơi như vậy ?

Xin thừa nh��n, tôi khó chịu có điểm hơi vô lí. Vừa bám theo hai người, tôi vừa suy nghĩ mấy chuyện lung tung khiến bản thân cảm thấy hơi chán nản. Thêm nữa, trời cũng bắt đầu ngả chiều.

Cuối cùng, cả ba chúng tôi đã đến khu vực đồ hiệu, nơi mà người còn đông hơn cả chỗ lúc nãy -_-" Sao mọi người tập trung đông vậy ? Cửa hàng đang tặng đồ miễn phí hả ? Để tui lấy về cho mẹ đẹp của tui.

Tuy nhiên, tôi tự hỏi, người như Aim mà cũng mua đồ ở những nơi như này sao.

Y như rằng, họ bước qua khu đó không mảy may suy nghĩ. ( Tôi đã bị lạc mất họ một lúc ). Từ tầng 1 cho đến tầng 3, họ đi xuyên qua rồi rời khỏi 29 cửa hiệu mà không mua bất cứ thứ gì. Thứ duy nhất tôi thấy vẫn là chiếc cặp và túi xách trên tay Pun. ( Sao cậu ấy có thể chịu được lâu như thế ?)

Pun sắp chết rồi ��ó, con mẹ nó cậu không thấy hả, Aim ?!

Càng bước theo hai người đó, tôi càng nản. Họ tiếp tục đi dọc theo con đường quanh Siam Center một lúc rồi Aim mới kéo Pun vào một cửa hàng quần áo nữ.

Tên cửa hàng là Indy, cửa hàng yêu thích của Yuri. Tôi lắc lắc đầu, không thể nào chui vào trong cái cửa hàng bé tí đó được. Tôi quyết định sẽ ghé qua cửa hàng sách Dokya rồi đợi ở trong đó.

Một lúc lâu sau đó, khi mà tôi đã xử xong 3 quyển truyện tranh, đôi thần tiên lữ quyến đó cuối cùng cũng chịu bước ra. Tôi không thể kìm được suy nghĩ rằng liệu có phải vị tiểu thư đã mua hết sạch đồ trong hàng đó không, bởi vì, thứ đập vào mắt tôi chính là một bọc to vô cùng to trên tay Pun. Tôi vốn không quan tâm đấy là quần áo hay giày dép, chỉ mong cô ta làm ơn cho bạn của tôi về nhà nghỉ ngơi ngay lập tức.

Khoan đã... Hình như hai người họ đang định đi đến Siam Paragon ?! -_-"

Tôi vẫn quyết tâm bám theo họ. Jeez, tôi thế này mà còn mệt thấy bà, không tưởng tượng nổi Pun còn thấy thế nào nữa. Cậu ấy đang ốm mà vẫn phải tiếp tục buổi hẹn hò mà như đi thi maraton này. Nếu có thể, tôi xin phép được chạy đến nắm cổ áo lôi cậu ấy về.

Nhưng Pun chắc là không cho phép đâu.

Siam Paragon không sầm uất như những nơi khác, nhưng lại vô cùng rộng lớn. Nghĩ đến việc nó lớn thế nào thôi cũng đủ mệt rồi. Đừng nói với tôi là cô ta có ý định dẫn bạn của tôi đi vòng quanh cả chỗ này nữa đấy nhé. Cậu ấy sẽ chết mất ! ( Kể cả Pun không chết, thì tôi cũng sẽ chết ). Tôi vẫn giữ khoảng cách cho đến khi họ vào một cửa hàng khá nổi tiếng. ( Dì tôi đến đây suốt ). Okay, thôi. Chịu chết, không thể vào đấy được.

Tôi chỉ dám lòng vòng quanh đó, trong lòng thì như lửa đốt vì lo lắng cho Pun. Gương mặt cậu ấy trước khi vào đó xanh xao y hệt hồi chiều ở nhà.

Làm gì có ai hoàn hảo mọi lúc ? Tôi chỉ là một gã

bình thường, không phải nhân vật chính trong bộ phim chiếu trên TV.

Shit ! Điện thoại tôi kêu ầm lên. Tôi vội vàng nghe máy luôn, không cả buồn nhìn xem ai gọi.

" Alo."

" Cậu đang làm gì thế, No ?"

Là Yuri ! Tôi lắp bắp, nhưng chợt nhận ra mình đâu có làm gì sai. " Đang đi lung tung thôi, sao thế ?"

" Không có gì, tớ nghe bảo hôm nay cậu không đi

học nên gọi điện xem sao. Tớ rất lo lắng vì sợ cậu ốm." Từng từ từng chữ Yuri nói khiến tôi chợt cảm thấy buồn cười.

" Ai báo cáo cho cậu thế hả ?"

" Tớ quen biết rộng lắm, hehe. May là cậu không

làm sao. Cậu đang ở đâu thế ? Ồn quá à." Nếu tôi mở miệng bảo đang ở Siam Center, đảm bảo cô ấy đòi gặp ngay. Cô ấy thường xuyên đến đây sau giờ học.

Đầu tôi bắt đầu ong ong.

" Chỉ chạy đi chơi lung tung thôi mà. Tớ phải ra đây một lát đã. Bye." Và thế tôi đi ! Tôi chẳng quan tâm người ta nói mình máu lạnh, chỉ là tự giải cứu bản thân trong tình huống khẩn cấp thôi mà ^^"

Pun và Aim xuất hiện chỉ ít phút sau khi tôi cúp

máy, cùng với một chiếc túi đỏ chói dòng logo tên hãng ở trên đó. Hai người thảo luận gì đó rồi hướng tới cổng ra vào.

Cuối cùng cũng chịu về rồi hả !? I like it ! Tôi nắm chặt đấm tay, quên béng luôn việc đuổi theo họ.

Pun đứng ở trước cửa trung tâm, tay thì lỉnh kỉnh một đống thứ ( cặp xách, túi xách, mấy túi đựng đồ ), trong khi đó, Aim đứng bên cạnh, tay chỉ cầm cốc sinh tố. Hàng người đứng chờ xe dài như đi mua vé xem liveshow của p'Bird ThongChai. Tôi chú ý thấy rằng người Pun đang lắc qua lắc lại.

Đứng từ đây thôi mà tôi cũng có thể nhìn thấy mặt cậu ấy trắng bệch. Tôi bắt đầu thấy sợ vô cùng. Và ngay sau đó, điều tôi lo lắng đã xảy ra.

Tất cả đống đồ Pun xách trên tay đều rơi xuống

cùng với cậu ấy. Không thể chịu nổi cảnh đấy nữa nên tôi vội vàng chạy đến đỡ cậu ấy bằng cả cơ thể mình, tránh cho đầu cậu ấy đập xuống đường.

Người Pun nóng như lửa. " Pun ! Cậu có sao

không ?!" Tôi hỏi mà không cần nghe câu trả lời. Tôi nhìn bác bảo vệ an ninh bằng ánh mắt lo lắng để bác ấy có thể bắt hộ một chiếc taxi.

" No ??!" Giọng Aim vang lên đầy bối rối, nhưng tôi chẳng mảy may để ý. Tôi bế cậu ấy ra chỗ đài phun nước, nới lỏng thắt lưng rồi vơ tất cả đống túi dướibđất lại.

Aim chạy đến cạnh tôi, nhưng tôi chẳng buồn nhìn gương mặt của người con gái này. Đáng nhẽ tôi không nên để chuyện này xảy ra. Thú thật, tôi rất hận bản thân mình vì đã để Pun rời khỏi nhà để rồi ra nông nỗi này.

" Hôm nay Pun không được khỏe lắm." Tôi nói

nhưng vẫn không ngẩng đầu lên nên cũng chẳng biết cô ta phản ứng ra sao. Thật khó để điều khiển cảm xúc của bản thân lúc này.

" No !" Shit ! Tôi mất hoàn toàn sức lực khi nghe

giọng nói kia. Chẳng cần nhìn cũng biết là ai. Sao lúc nào cô ấy cũng lựa đúng lúc quan trọng thì xuất hiện thế !?

" Sao cậu không nói cho tớ biết là cậu đang ở đây ?

Ơ, Aim ? Pun ?" Vừa hỏi, Yuri vừa tiến lại gần. Và cô ấy đủ thông minh để hiểu tình huống hiện tại khi nhìn thấy Pun nằm bất tỉnh ngay cạnh tôi, nên đã im lặng không nói nữa.

" Tớ đã bảo là đi lung tung tí thôi. Cậu và Aim tự về được đúng không ? Tớ đưa Pun về trước." Tôi cũng chẳng ngồi đó mà đợi họ trả lời nên đã tự tay đưa Pun lên taxi một cách khó khăn, không quên vứt lại mấy túi đồ ban nãy.

Đưa Pun về nhà cậu ấy thì không hay lắm. Chắc là nên đưa cậu ấy về nhà mình thì tốt hơn.

Người cậu ấy cứ lả đi trên suốt đoạn đường về.

Cứ chốc chốc tôi lại nhìn sắc mặt Pun - bây giờ đã không còn đẹp trai nữa. Tay nắm lấy cậu ấy để kiểm tra nhiệt độ, đồng thời cũng để cậu ấy biết rằng tôi đang ở đây và sẽ không bỏ cậu ấy lại. Người cậu ấy nóng đến mức tôi phải nói, " Chúng ta đến bác sĩ đi." Nhưng, đương nhiên, dù tôi có ép, cầu xin, thậm chí là đe dọa đến thế nào đi chăng nữa, cậu ấy vẫn khăng khăng chỉ một câu nói suốt 15' rằng : " Không sao mà. Về nhà nằm nghỉ một lúc là khỏi." Nhìn tôi cmn giống y tá của cậu lắm à ?

T____T

Tôi nóng ruột rung chân, miệng thì không ngừng chỉ đường cho bác tài. Cuối cùng, ơn trời chiếc taxi cũng đã đỗ trước cửa nhà tôi.

" Không to như nhà cậu đâu, hi vọng cậu ngủ được ở đây." Tôi cố đùa với cậu ấy. Nhưng thứ tôi nhận lại chỉ là một nụ cười mệt mỏi. Cậu ấy không cả còn sức đấu võ mồm với tôi nữa, biết mà. Haha.

Tôi đang dìu Pun vào thì đụng mặt Pa và Ma ở

phòng khách. Biết nói gì với họ đây ? Con trai bảo bối của họ dắt trai về nhà. Pa và Ma không có khả năng sẽ có suy nghĩ giống như người trong gia đình Phumitat được, phải không ? Haha...

" Pa ! Ma !" Tôi vẫn cố làm tròn vai trò đứa con

ngoan, mặc dù trong lòng đang phát điên muốn

chạy về phòng. ( Vì sợ rằng Pun sẽ chết trên người tôi mất.) Nhưng mà tôi vẫn phải lễ phép với bố mẹ vì sự an toàn của túi tiền ( tiền tiêu vặt chẳng hạn.)

" Con đã ăn tối chưa thế ? Eh !? Bạn con làm sao thế kia ?" Ma là người đầu tiên phát hiện ra. Nhưng Ma nói hơi to nên Pa đã chú ý. " Con mang ai về thế ?"

" Ch-chào 2 bác ạ." Pun gắng gượng chào hai người. Cậu ấy rất mệt nhưng vẫn không quên phép lịch sự tối thiểu. Tôi nghĩ khi nhìn cậu ��y vẫy tay chào bố mẹ tôi.

" Bạn con. Cậu ấy mệt quá không về nhà nổi. Tối

nay cậu ấy ngủ lại nhà mình được không ?"

" Nhanh đi, mang cậu ấy lên phòng còn nằm nghỉ. Mẹ sẽ mang thuốc lên." Mẹ tôi đáng yêu lắm đúng không ? Thực sự để mà nói thì, mọi người trong gia đình tôi rất tốt bụng. Nếu không, bọn thằng Om, Keng với mấy đứa nữa đã không đến nhà tôi thường xuyên như thế.

Được bật đèn xanh một cái là tôi vội vội vàng vàng mang Pun lên tầng và hướng thẳng đến phòng ngủ.

***

" Ngủ ở đây nhé. Xin lỗi vì giường tôi không to như giường cậu." Tôi khó khăn lắm mới đưa được cậu ấy lên giường. Cậu ấy trông vô cùng thoải mái khi được nằm trên tấm nệm.

Pun khe khẽ nói lời cám ơn, nhưng tôi không để ý lắm. Tôi đang mải chỉnh nhiệt độ đi��u hòa cho phù hợp với thân nhiệt của cậu ấy. Vừa làm, tôi vừa không ngừng nhìn về phía Pun để chắc rằng cậu ấy sẽ không bị lạnh.

Bởi vì đang sốt nên cậu ấy ôm chặt cái chăn của tôi như của quý. Haiz. Cậu ấy nên tự chăm sóc mình cẩn thận hơn.

Knock. Knock.

" Vào đi ạ."

" Mẹ mua thuốc rồi đây. Bạn con đang sốt, đúng

không ?" Tôi cười tươi khi nhìn thấy túi thuốc cùng cốc nước mẹ mang lên. " Vâng. Con sẽ bảo cậu ấy cảm ơn mẹ khi tỉnh dậy."

" Có gì đâu. Nhưng cậu bé này là ai ? Mẹ chưa gặp bao giờ. Gia đình cậu ấy có biết con không ?" Mẹ tôi chỉ hay gặp thằng Om đầu đất, thằng quỷ Keng với một số con tinh trùng thất bại khác, chứ con người đầy tư cách như Pun thế này thì mẹ chưa gặp bao giờ. Khổ thân mẹ tôi.

" Cậu ấy học cùng trường con. Tên là Pun. Cậu ấy ốm quá nên con mang về đây. Tí nữa con sẽ gọi điện về báo với gia đình cậu ấy một tiếng." Tôi trả lời mẹ trong khi mắt thì nhìn về phía con người đang ngoan ngoãn nằm ngủ trên giường, rồi thở dài nhẹ nhõm.

" Thay quần áo rồi lau người cho cậu ấy bằng cái khăn ướt nào mềm mềm ấy. Ngủ thế này không thể thoải mái được đâu." Mẹ tôi nói trước khi ra khỏi phòng. Đúng rùi, suýt nữa thì quên. Tôi thực sự không nên để cậu ấy ngủ mà vẫn mặc quần jean như thế.

Tôi liếc nhìn con người đang mê mệt ngủ trên

giường trước khi đi lấy một cái chậu cùng cái khăn với bộ quần áo như mẹ dặn.

" Pun Pun. Pun ! Dậy uống thuốc đi đã." Mãi một lúc sau tôi mới gọi được cậu ấy dậy. Đưa cho cậu ấy viên thuốc và cốc nước, tôi ��ịnh uống xong sẽ cho cậu ấy ngủ. Nhìn cậu ấy vẫn còn rất mệt. Vì vậy, tôi đã quên ngay việc để cậu ấy tự lau rửa một mình.

" Lau rửa người trước đã nhé ? Để nguyên như thế này cậu sẽ không ngủ ngon được đâu. Tôi sẽ giúp một tay." Tôi nói, tay thì cởi áo ngoài của cậu ấy ra. Phải mất một lúc tôi mới cởi được. Cuối cùng, Pun cởi trần ngồi trên giường. Ngực cậu ấy phập phồng đều đều. Thật khó để nói được xem là cậu ấy đang ngủ, hay là sức để cử động cũng không có.

Tôi quyết định không nói gì cả, lẳng lặng vắt khăn rồi lau người cho cậu ấy. Bắt đầu từ khuôn mặt xanh xao nay đã có chút màu sắc, rồi đến chiếc cổ mảnh khảnh vẫn đang rất khó khăn để có thể lên tiếng.

Tôi mải miết nhìn khuôn mặt Pun trong khi lau đến đôi cánh tay của cậu ấy. Pun đã không còn nóng như lúc ở trong xe nữa. Nhưng vẫn còn khá ấm. Tôi lau đi lau lại cổ và cánh tay cậu ấy, rồi mới nhẹ nhàng chuyển xuống ngực.

Tôi nhúng lại khăn vào nước, vắt thật kiệt rồi mới tỉ mỉ lau phần ngực vì cả buổi chiều Pun đã phải chạy vòng quanh Siam Center. Tôi chỉ muốn cậu ấy cảm thấy thoải mái. Cơ thể cậu ấy đột nhiên căng cứng lại khi tôi lau đến phần bụng.

" Ah...~" Rên cái mẹ gì vậy ?!

Next chapter