webnovel

Đại tiểu thư Vân gia

Cửa mật thất trong thư phòng mở ra, một nam nhân chậm chạp đẩy xe lăn mình đang ngồi đến bên người Vân Lạc.

Đây là một nam tử rất thanh nhã, dường như giữa hàng lông mày tuấn tú lại chứa đựng vẻ ưu thương, da tay trắng nõn, nhưng lại trắng giống như bị bệnh, làm cho người ta vô cùng thương tiếc. Đáng buồn, nam tử thanh lịch lạnh nhạt như vậy lại phải ngồi trên xe lăn, cơ thể bệnh yếu tàn tật như không thể chịu nổi bất kỳ một gánh nặng nào.

"Phụ thân, lúc nó 4 tuổi người đã rời khỏi nhà, cho nên người không biết những năm gần đây nó phải chịu đựng áp bức, bị lăng nhục đến mức nào, mà con thân là thúc thúc của nó, lại bởi vì ít chuyện mà không thể nào đứng ra bảo vệ, giúp đỡ nó được, chắc những điều ấy đã khiến nó trở nên như vậy."

Giọng nói của nam tử giống như dòng suối ngọt ngào, thấm vào tận tâm can của người nghe.

Nhưng mà, nếu có ai khác đứng ở đây nghe được nam tử gọi Vân Lạc như vậy sẽ cảm thấy rất kinh ngạc.

Mọi người đều biết, Đại tướng quân Vân Lạc sinh được hai nhi tử, hai người này đều là những thiên tài, nhất là Nhị thiếu gia của Vân gia, Vân Thanh Nhã, tuổi gần mười lăm đã đạt tới Linh Giả trung cấp đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa đã đột phá Linh Giả cao cấp.

Phải biết là, người đạt Linh Giả cao cấp ở Long Nguyên Quốc này chỉ có hai người, một chính là Đại tướng quân Vân gia, Vân Lạc, còn một người là đệ nhất cường giả của Hoàng tộc!

Nhưng không phải tới bốn mươi tuổi hai người này mới chạm tới cánh cửa đột phá Linh Giả cao cấp sao?

Mà khi ấy Vân Thanh Nhã chỉ mới có mười lăm tuổi thôi!

Mười lăm tuổi đạt tới Linh Giả trung cấp là việc khiến người ta kiêu ngạo, vậy mà, thiếu niên Vân Thanh Nhã đã từng đắc chí kia lại quên mất một chuyện, cây cao chịu gió lớn!

Trong một trận tỉ thí, hắn đánh bại đối phương, nhưng chuyện này lại dẫn tới sự trả thù từ phía gia tộc của đối phương! Cuối cùng ngã xuống ở giữa núi rừng. Nhưng mặc cho đời sau suy đoán cũng không nghĩ tới, vốn là Vân Thanh Nhã đã mất, lại vẫn còn sống!

"Thanh Nhã, những năm gần đây con cũng đã cực khổ rồi." Vân Lạc cười khổ một tiếng, áy náy nói: "Nếu không phải vì Vân gia, con cũng sẽ không phải ẩn mình thế này, thế lực đó quá mức cường đại, nếu bọn họ biết con còn sống thì nhất định sẽ không bỏ qua cho con, thậm chí ngay cả Vân gia cũng sẽ không tha thứ."

Vân Thanh Nhã khẽ rũ mắt, che đậy sự bi thương trong đôi mắt ấy, dùng giọng nói lạnh nhạt bình tĩnh trả lời: "Coi như con sống thì như thế nào? Bây giờ con có gì khác người chết? Sức mạnh bị phế bỏ, chỉ có thể kéo dài sự sống cho cơ thể tạm bợ này, cháu gái mình bị người ta bắt nạt ở bên ngoài, vậy mà con không thể nào đứng ra giúp nó được, nếu mười mấy năm trước, mặc dù người không có ở Vân gia thì cũng không ai dám làm hại tiểu Phong nhi, nhưng mà, hôm nay vì cả Vân gia, con không thể để người khác biết tin con còn sống."

Năm đó hắn bị thế lực kia đuổi giết đến cùng, kéo cơ thể bị trọng thương chạy trốn, ít ngày sau tin tức hắn đã chết được truyền ra, nhưng thế lực đó cũng không tin hắn chết, mỗi ngày đều phái người quan sát trước Vân gia, vì vậy hắn trốn vào trong mật thất, trốn tránh mười mấy năm rồi.

Mười mấy năm qua sống trong bóng tối không có ánh sáng mặt trời khiến bệnh tình của hắn chẳng những không thuyên giảm đi mà còn có dấu hiệu nặng thêm.

Điều ấy càng làm hắn tuyệt vọng, ngay cả tránh được đuổi giết thì đan điền bị phế, thực lực đều biến mất, hơn nữa cũng không có cách nào tu luyện.

Nếu không phải phụ thân đã mất huynh trưởng, hắn không đành lòng để ông ấy đầu bạc tiễn người đầu xanh một lần nữa, thì có lẽ hắn đã sớm không muốn ở trên cõi đời này nữa.

Nghe thấy lời của Vân Thanh Nhã khiến cho Vân Lạc im lặng trong chốc lát rồi nói: "Ngay cả tin tức con còn sống cũng không thể để người ngoài biết, nhưng dù sao tiểu Phong nhi cũng là cháu gái của con, hơn nữa hôm nay nó đã trưởng thành cũng đã đến lúc để nó biết đến sự tồn tại của thúc thúc."

Next chapter