Nam Cung Ngạo cúp điện thoại, cùng Lương Mộc Tình vào phòng bệnh, nhìn đến ba người đang cười đùa giỡn, Lương Mộc Tình cuối cùng cũng yên tâm.
May mắn thay, tâm lý của Tiểu Hành luôn luôn tốt, đối mặt với tình huống như vậy, cũng không bị doạ đến quá sợ hãi.
Tiểu Hành nhìn đến hai người, trượt xuống giường.
"Ba, mẹ. khi nào chúng ta mới được xuất viện, chỗ này rất khó chịu."
Tiểu Hành thật giống với Nam Cung Ngạo, đều rất khó chịu với mùi thuốc ở bệnh viện. Tiểu Hành từ nhỏ đã không thích đi bệnh viện, hễ cứ đi là lại khóc.
Lương Mộc Tình nghe Tiểu Hành nói vậy, nở nụ cười, sau đó liếc nhìn Nam Cung Ngạo một cái. Nam Cung Ngạo nháy nháy mi, đối với ánh mắt của cô đã biết cô có ý tứ gì.
"Tiểu Hành, ông bà ngoại đang bị thương, cần quan sát vài giờ nữa, cho nên phải khoảng vài giờ nữa chúng ta mới được xuất viện."
Hai ông bà già Lương gia nhìn đến Nam Cung Ngạo, cho nên nằm mà không nói gì.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com