Sắc mặt Hứa Thu tối sầm lại, nghe được cô đang gọi chính mình, hai mắt hiện lên tia thất vọng.
"Tiểu Tình, vì cái gì mà con lừa dối chúng ta?"
Lương Mộc Tình cầm lấy tay Hứa Thu: "Mẹ, anh ấy là Nam Cung Ngạo, con và anh ấy đã biết nhau từ trước rồi, trước kia ở Ngọc thành, anh ấy vẫn luôn chăm sóc và bảo vệ con."
Hứa Thu nghe cô kể rõ ràng như vậy, nhịn không được mà rơi nước mắt.
"Tiểu Tình, con đã bị cậu ta lừa rồi, cậu ta đối với con tốt như vậy cũng chỉ vì trái tim của con mà thôi."
Nghĩ đến bộ dạng năm năm trước khi Tiểu Tình trở về, bụng đã lớn, mà thân thể cũng ngày càng yếu đi, có thể nói mạng sống đang treo lơ lửng trên không trung. Nếu Tiểu Hạo không dùng đủ mọi cách hỏi thăm thì cũng sẽ không biết cô đang ở Ngọc thành.
Có thể cả đời này bọn họ sẽ không có cơ hội để gặp cô, mà cô cũng có thể đã sớm không còn tồn tại trên cõi đời này.
Nghĩ đến đây, Hứa Thu lại càng buồn hơn.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com