Nam Cung Ngạo là loại người có thù tất báo, đối với những người không đáng, anh sẽ không vươn tay trợ giúp.
Hôm nay nếu không phải vì Tiểu Hành, nó lần đầu tiên gọi anh là ba, tâm trạng Nam Cung Ngạo tốt liền đại phát từ bi.
Anh tuyệt đối sẽ không để Long Thiên Mặc sống yên.
Long Thiên Mặc đột nhiên đứng lên:
"Thật sao? Anh có thể cứu Tiểu Ảnh sao?"
Ngôn Ngọc bước ra, anh đưa súng cho Lãnh Nhiên, sau đó bước về phía hắn ta.
Trước tiên tôi đi xem bệnh nhân, anh nói tình huống cụ thể cho tôi biết.
Tiểu Hành đi theo anh, sau đó xoay người lại nói với Lương Mộc Tình:
"Mẹ, con không sao cả, con đi theo họ vào thăm cô Tiểu Ảnh."
Lương Mộc Tình khẽ gật đầu, cô cảm thấy Tiểu Hành đã thật sự trưởng thành. Lúc Tiểu Hành vừa muốn đi vào, nó đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó:
"Mẹ, cô Tiểu Ảnh dáng vẻ rất giống mẹ."
Nói xong nó mới bước vào, sau đó đóng cửa lại.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com