Lương Mộc Tình dựa lên cánh cửa, cô nhắm mắt lại, đáy lòng là từng trận co rút đau đớn. Cô vốn tưởng rằng anh sẽ yêu thương Tiểu Hành, nhưng mà sau khi nghe câu nói tuyệt tình kia của anh, lòng cô rất đau đớn.
Cô trăm cay nghìn đắng sinh đứa bé ra, anh lại nói không có tình cảm.
Cô thật sự đau lòng, đau lòng khôn nguôi.
Lương Mộc Tình nhìn căn phòng, biết đây là căn phòng cố định của Nam Cung Ngạo, có thể sẽ có tủ quần áo bên trong. Cô liền đi về phía tủ quần áo, kéo cửa tủ ra.
Nhìn thấy bên trong không chỉ có quần áo của anh, còn có quần áo phụ nữ, ánh mắt cô hơi dao động.
Cũng không biết là cô gái nào để lại? Nhưng cô cũng không tính toán. Cô phải mặc xong quần áo rời đi, về với Tiểu Hành của cô, chứ không phải ở đây cùng với người đàn ông vô tình này. Cô đột nhiên cảm thấy mình thật có lỗi với Tiểu Hành.
Sau này cô phải toàn tâm ở bên cạnh nó, không có ba thì sao chứ?
Cô sẽ yêu thương nó gấp đôi, nó có thể sống tốt như trước thôi.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com