Lương Mộc Tình vốn đang mang vẻ mặt tươi cười ngọt ngào. Lúc vừa nghe bà nói, nụ cười dần tắt ngúm, đôi mắt to hiện lên chút bi thương.
Lão phu nhân nói mấy lời đó chọc vào điểm tự ti trước đây của cô.
Trước đây cô không dám nghĩ chuyện tiến xa với thiếu gia như anh, là vì thân phận khác biệt quá lớn. Cô là người hầu của anh nên mọi chuyện đều không dám tự tiện đấu tranh cho chính mình. Cô sợ thân phận của mình khiến người người chê cười.
Lúc này nghe mấy lời lão thái thái nói khiến cô càng cảm nhận rõ ràng bản thân đang trèo cao.
Ngay lúc cô đang thất thần nghĩ đến chuyện về sau, đột nhiên cô nhớ lại thân phận hiện tại của mình. Cô không còn là cô nhi, cô cũng có người nhà, có dòng có họ của riêng mình. Hơn nữa cha mẹ cô là giảng viên đại học, cô không còn thấy mình thấp kém như vậy nữa.
Cô đặt tách trà vào đĩa, nụ cười lại xuất hiện.
"Lão phu nhân, con thật sự yêu thiếu gia, thiếu gia cũng yêu con."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com