Mạc Thanh Yên nở nụ cười, hôn lên mặt nhóc con một cái:
"Được, để mẹ ôm con."
Nhóc con này, bệnh sạch sẽ còn nặng hơn cả hai anh trai nó, người ngoài muốn bế nó rất khó. Nhóc chỉ thích mùi hương của mẹ, hơn nữa chỉ khi nằm trong lòng cô, nó mới yên lặng.
Hơn nữa, nếu người khác hôn nó, nó sẽ khóc rất lớn, sẽ phản kháng. Bảo nó thân mật với người khác là chuyện không thể.
Mạc Thanh Yên cảm thấy nhóc con và Lệ Đình Tuyệt cực kỳ giống nhau, lớn lên chắc hẳn sẽ không để người khác lại gần giống anh vậy.
Cô bế nhóc con đến biệt thự của bố mẹ chồng. Vừa vào cửa liền trông thấy Lam Vũ Điệp ngồi trong vườn uống trà phơi nắng, Lệ Đình Hiên bò chơi trên tấm thảm, đang đuổi theo con mèo trắng của Lệ Đình Phàm.
Tiểu Ngôn thấy thế thì duỗi hai tay, muốn qua chơi.
Mạc Thanh Yên nở nụ cười, đặt nhóc con lên đệm.
Lam Vũ Điệp đưa cô cốc cà phê:
"Hai đứa chắc chưa ăn sáng hả?"
Mạc Thanh Yên ngồi lên ghế dựa, khẽ gật đầu.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com