Mạc Thanh Yên mỉm cười, biết rằng anh đã bỏ lỡ sự ra đời của ba đứa nhỏ và đối với những cục cưng trước đây cũng có sự thua thiệt.
"Em biết anh chắc chắn sẽ trở thành một người ba thật tốt."
Lệ lão thái thái nhìn tình cảm của họ rất tốt, tự nhiên cảm thấy cũng rất hạnh phúc.
Dương Quang gọi bọn họ một tiếng: "Ba, mẹ. . . . "
Lệ Đình Tuyệt quay lại và thấy ba người đang đứng ở cửa. Ánh mắt đều hiện lên tai ấm áp.
"Sao mọi người lại đến đây."
Băng Khối đi tới hướng bên giường, nhìn đến khuôn mặt của Mạc Thanh Yên thực sự nhợt nhạt, có chút lo lắng.
"Mẹ ơi, mẹ cảm thấy không khỏe à?"
Lệ lão thái thái ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay Mạc Thanh Yên.
"Tiểu Yên, thật tốt, ta lại có chắt."
Mạc Thanh Yên biết rằng bà đã biết nên mỉm cười, đáp.
"Vâng."
Dương Quang nằm trên mép giường và đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Mạc Thanh Yên.
"Mẹ ơi, nếu mẹ khó chịu, mẹ nhất định phải nói cho tụi con biết."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com