Mạc Thanh Yên mỉm cười, mắt to nhìn về phía anh, người đàn ông anh tuấn vô song này là của cô, tốt quá, cảm giác được che chở thật sự mỹ mãn.
Lệ Đình Tuyệt đối diện với ánh mắt của cô, chỗ ngực đột nhiên đau nhói.
Anh cảm giác chỗ thuốc Ngôn Ngọc cho anh đã hết rồi, bởi vì trong khoảng thời gian gần đây, thể lực của anh bị cạn kiệt nghiêm trọng. Mỗi đêm đều cùng Tiểu Yên âu yếm, cho nên anh không có khắc chế.
Trong khi lúc trước Ngôn Ngọc đã nhắc nhở anh, bảo anh ở phương diện này không nên lao lực quá độ, dù sao hiện tại cơ thể của anh chính là dựa vào thuốc thang để duy trì.
Anh vốn tưởng rằng có thể chống đỡ 28 ngày, lúc này mới mười tám ngày anh liền cảm thấy công hiệu thuốc đã hết, xem ra, tí nữa phải tìm Ngôn Ngọc một chuyến.
Xe đi vào nhà cũ Lệ gia, Lệ Đình Tuyệt đưa cô về phòng, nhìn thấy cô nằm xuống, anh mới rời đi.
Anh chuẩn bị đến phòng thí nghiệm của Ngôn Ngọc, xem anh đã nghiên cứu ra thuốc chưa?
Support your favorite authors and translators in webnovel.com