Trần Bang Thiển nâng tay lau nước mắt: "Lãnh Nhiên, anh thật sự khiến em cảm thấy mình như một người phụ nữ yếu đuối vậy, em khóc mất. Những lời này là anh nói đây, sau này em bắt nạt anh, anh đừng có hối hận."
Dứt lời cô đưa tay qua, Lãnh Nhiên thâm tình nhìn cô, trên mặt lộ ra ý cười, sau đó lấy ra một chiếc nhẫn kim cương đeo vào ngón tay áp út của cô. Hai người ôm lấy nhau, Lãnh Nhiên hôn lên môi cô.
Mạc Thanh Yên nở nụ cười: "Lệ Đình Tuyệt, về sau anh phải chú ý kỹ Lãnh Nhiên một chút, không được để cho anh ta làm chuyện xằng bậy, có biết không?"
Cô vừa nói vừa lau nước mắt, sao cô lại có cảm giác mình cảm nhận được tâm tình của cô gái ngoài kia chứ, có cảm giác vui vẻ, lại lo lắng.
Lệ Đình Tuyệt nhìn thấu lòng cô, nắm lấy tay cô bước đến mũi du thuyền, hai tay hắn chống vào lan can, giam cô trong lòng ngực mình.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com