Bối Thiến bị ông quát như thế thì ngã lăn quay ra đất, hai mắt nhíu lại.
"Bọn họ cho tôi ăn ph**, lại để tôi uống thuốc xổ, các người đều không phải là thứ tốt gì."
Mỗi lần nghĩ đến đống ph** kia, cô lại muốn nôn, cố gắng nhẫn nhịn chạy vào toilet, điên cuồng nôn ra.
Lệ lão thái thái thấy không thích hợp: "Lão gia tử, sao Tuyệt lại để một người phụ nữ như vậy ở trong nhà."
Chuyện này không giống như chuyện cháu trai bọn họ sẽ làm cho nên bà có chút không hiểu.
Người hầu trả lời bọn họ: "Cô ta khiến Yên tiểu thư tức giận đến sinh bệnh, cho nên thiếu gia để bọn tôi trông chừng cô ta, không để cô ta rời đi."
Lệ lão gia tử nghe xong, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, loại phụ nữ này còn giữ ở nhà làm gì?
"Đuổi cô ta ra ngoài cho tôi."
Người hầu sửng sốt một chút, nói: "Lão thái gia, thiếu gia muốn chúng tôi trông chừng cô ta."
"Lời tôi nói cũng không nghe à?"
Bọn người hầu liên tục lắc đầu: "Không dám."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com