Mạc Thanh Yên nghe thấy giọng của Lệ Dạ Kiêu, bèn vội vàng đẩy anh ra, nhưng người nào đó không nỡ bỏ ra. Vì thế vẫn hôn cô như cũ, Mạc Thanh Yên cảm thấy thật mất mặt.
Bộ dạng này bị người khác bắt gặp, Tiểu Kiêu Tử khẳng định sẽ lấy chuyện này ra chê cười cô cho mà xem.
Cuối cùng Mạc Thanh Yên phải đẩy anh thêm ba cái, anh mới chịu buông ra, sau đó ôm cô vào lòng, cặp mặt sáng quắc nhìn thẳng vào Lệ Dạ Kiêu đứng ở một bên.
"Nhị đệ, về sau mà nhìn thấy tình cảnh này, mời cậu tránh đi cho." Thật sự là không có mắt nhìn.
Lệ Dạ Kiêu chỉ cảm thấy tâm giống như bị người ta đâm một nhát, đau, rất đau. Đặc biệt nhìn thấy dáng vẻ nhiệt tình của nha đầu kia, ghen tị có hâm mộ có.
Cặp mắt anh ta u ám đến dọa người, tuy rằng lúc này chỉ có thể nhìn thấy sau lưng của cô, nhưng giống như xuyên qua sau lưng thấy được khuôn mặt của cô. Mặt đỏ bừng, môi sáng bóng, phong tình vạn chủng.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com