Lệ Đình Tuyệt giật giật chân, không nghĩ tới loại rượu này lại khiến cho bản thân yếu đến mức này.
Cô buộc anh chặt như thế, là có ý tứ gì.
Rốt cuộc thì Mạc Thanh Yên cũng lạnh mặt đi đến, tay cầm roi da nhỏ chỉ vào anh nói, "Lệ Đình Tuyệt, anh là tra nam, muốn lừa gạt tôi sao?"
Một roi đánh về phía trước ngực, quần áo của Lệ Đình Tuyệt nháy mắt rách ra, lộ ra một chút da thịt. Cô mở to hai mắt nhìn, "Lợi hại như vậy sao?"
Nhìn qua thì đây cũng chỉ là một cái roi da bình thường thôi, không nghĩ tới uy lực của nó lại có thể lớn như vậy, nếu mà cô sử dụng thêm lực, Lệ Đình Tuyệt có phải hay không sẽ bong da tróc thịt.
Không khỏi cong cong khóe môi, như vậy cũng tốt, làm cho anh càng đau , thì mới có thể làm cho anh nhớ lâu. .
Lệ Đình Tuyệt ngạc nhiên, cặp chân thon dài giật giật, hôm nay là cơ hội cuối cùng anh phải đem mọi chuyện nói hết sự thật.
"Tiểu Yên, đứa bé đó không phải là của tôi, tôi ngay cả tay còn chưa chạm qua."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com