Từ lão phu nhân vung vẩy hai tay.
"Các người đều ở đây, các người muốn làm gì? Đều là các… các người có lỗi với ta trước… ta… ta mới là… phu nhân cưới hỏi đàng hoàng của ông…"
Từ Cẩn Du thấy bộ dạng Từ lão phu nhân, không khỏi sợ hãi trong lòng. Trong mắt Từ lão phu nhân một mảnh trống rỗng, giống như là gặp ma.
"Tùng Nguyên," Từ lão phu nhân kêu to lên, "Tùng Nguyên… mau… mau…" Tùng Nguyên của bà ta đâu rồi, mỗi lần thế này, Tùng Nguyên đều ở đây, đều sẽ vỗ về bà ta.
Đều là vì Cố Lang Hoa, nếu như không phải là Cố Lang Hoa, Tùng Nguyên vẫn sẽ ở bên cạnh bà ta, sẽ không nhẫn tâm bỏ lại bà ta mà đi.
Từ lão phu nhân như nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Là tiếng của thứ muội, tràn đầy khinh thường và châm biếm.
"Ngươi cười cái gì, ngươi đã chết rồi, ngươi đã chết rồi," Từ lão phu nhân nghiêng đầu nhìn sau lưng, cổ xoay thành một độ cong kỳ quái, thở gấp từng hơi từng hơi, ngũ quan khô quắt như mấy cái lỗ thủng, nhìn đặc biệt dọa người.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com