Lang Hoa nhớ loại tâm tình thấp thỏm đó, muốn gần gũi với một người khác, nhưng lại không tự chủ được sợ hãi. Bởi vì không biết bước tiếp theo phải làm thế nào, trong hỗn loạn và trông đợi tiếp nhận loại thân mật đó, cẩn thận từng li từng tí lại sợ vạn nhất không tốt đẹp giống như suy nghĩ, thì nên làm thế nào?
Nàng không thạo, non dại không hiểu nên nghênh đón thế nào, đến đây không còn bất kỳ lý trí, không cần tính toán không cần mưu đồ, chỉ là theo tâm ý của mình.
Giống như biển hoa lớn đón lấy ánh nắng mà nở ra, sinh sôi dạt dào như vậy.
Có lẽ nàng từ trước đến giờ chưa hề nghĩ tới sẽ có một người như vậy, dường như không có hắn thế giới chính là một mảnh hư không vô hạn, chỉ có ôm chặt lấy, nghe hắn nhẹ giọng nỉ non mới cảm thấy đầy đủ.
Vui sướng dần dần chiến thắng sợ hãi.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com