Huynh trưởng.
Không có ai A Tịnh mới gọi như vậy.
Trước mặt người ngoài thì thường gọi ông là Nhị lão gia, Sĩ Nguyên, Từ Nhị gia. Chỉ có A Tịnh của ông mới gọi ông thân mật như vậy. Ở Từ gia nhiều năm, huynh muội họ ngày ngày chăm sóc nhau, ông từng hứa với A Tịnh, nhất định sẽ nỗ lực đạt được công danh, rời khỏi cái nhà này, sau này mới có thể thật sự trở thành chỗ dựa của A Tịnh.
Nhưng mà A Tịnh không đợi được đến lúc đó.
Từ Sĩ Nguyên nuốt một hơi, nén nỗi đau xuống, ngước mắt nhìn người trước mặt.
Người đó mặc trường bào màu trắng, ánh mắt trong veo, trên mặt tỏa ra nét nho nhã, không có sự ngu dốt và đơn thuần của ngày trước, đây mới là dáng vẻ mà Ninh Vương vốn có.
Từ Sĩ Nguyên bước đến hành lễ, nhưng lại được Ninh Vương đỡ lấy tay.
Ninh Vương thấp giọng nói: "Huynh trưởng không cần đa lễ, nhất là trước mặt A Tịnh."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com