"Tham kiến Hoàng thượng Đông Lăng!" Hắn lãnh đạm nói, coi như chào hỏi, dáng vẻ cao quý, thanh nhã, đứng thẳng giữa đại điện, thắt lưng cũng không hề khom xuống một chút nào.
Hoàng Phủ Hoài Hàn đương nhiên cũng không đặt nặng vấn đề này. Nếu hắn còn là Hoàng tử của Nam Nhạc, thì hắn ta có thể hỏi tội hắn một phen. Nhưng hiện giờ hắn chỉ là con tin, nếu cố tình hỏi tội, truyền ra ngoài sẽ khiến người đời coi thường mất. Hắn ta nhếch môi cười nhạt: "Không cần đa lễ, người đâu, ban thưởng ghế ngồi cho Tam Hoàng tử Nam Nhạc."
Hắn ta vốn nghĩ, với tính cách của hắn, nói xong những điều cần nói sẽ quay đầu đi ngay, không ngờ hắn lại nói: "Tạ ơn Hoàng thượng Đông Lăng." Sau đó đi theo sự chỉ dẫn của thái giám, đến chỗ ngồi của mình.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com