Yến Hồi ở phía sau rung vai, cười điên cuồng, "Hừ hừ, muốn để ý đến Yến Đại Bảo của ông hả, đừng có hòng!"
Lúc này ở trong phòng Yến Đại Bảo đã ngủ say, Triển Tiểu Liên đóng cửa phòng lại, nhìn Yến Hồi đắc ý đứng trong phòng khách cười nham hiểm.
"Làm chuyện gì xấu hay sao mà cười ghê rợn vậy hả?"
Yến Hồi lập tức thu lại nụ cười trên mặt, "Ông không cười!"
Triển Tiểu Liên không thèm tranh luận vấn đề này, không nhìn thấy Lý Nhất Địch đâu liền hỏi, "Bánh Bao đâu rồi?"
Yến Hồi giơ tay vỗ bụng đáp: "Ăn rồi!"
Triển Tiểu Liên cảm thấy không thể nói chuyện được với tên thần kinh này, quay ngoắt đầu đi thẳng về phòng nghỉ ngơi.
Yến Hồi nhìn thấy vậy, sợ bị nhốt ngoài cửa nên nhảy lên xông vào theo.
Đêm nay Cung Ngũ ngủ rất ngon, bởi vì cô đã tìm lại được điện thoại bảo bối rồi, tuy còn chưa lấy được về tay nhưng anh Bánh Bao đó của Yến Đại Bảo đã nói tìm thấy rồi thì chắc chắn sẽ không gạt cô.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com