Cung Ngũ lắc đầu: "Tớ sợ đi được nửa đường sẽ ngủ quên mất, tớ ngồi đây một lát, cậu mau đi đi."
"Vậy thì đợi đến chiều tớ đưa cậu đi tham quan rồi giải thích lại cho cậu nghe nhé."
Cung Ngũ gật đầu: "Được, cậu mau đi đi."
Yến Đại Bảo vội vàng chạy theo mẹ cô, hoàn toàn không có cảm giác vứt bỏ khách lại phía sau.
Đương nhiên Cung Ngũ cũng có tinh thần tự giác làm khách, cô biết mình đã mệt đến mức không thể chịu nổi nữa, hành lang bên cạnh có ghế, cô có thể nằm chợp mắt một lúc.
Vừa ngồi xuống ghế cô đã ngủ thiếp đi luôn, dựa đầu vào thanh tựa ghế, cổ nghiêng sang một bên rồi cứ thể chìm vào giấc ngủ.
Yến Đại Bảo đi cùng mẹ một vòng thì đã đến trưa, cô xoa bụng nói nhỏ: "Mami con đói bụng rồi."
Triển Tiểu Liên nói: "Chắc là cơm trưa xong xuôi rồi đó."
Yến Đại Bảo tung tăng đi trước, Triển Tiểu Liên chậm rãi đi sau, định đợi Cung Ngũ cùng đến trò chuyện, bà xoay người lại, không thấy một bóng người nào.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com