"Tiểu Ngũ, tớ nói cậu nghe, mẹ tớ lúc nhỏ mới thông minh." Yến Đại Bảo khoe khoang: "Mẹ tớ hồi còn nhỏ đã là thần đồng nổi tiếng, những thứ mẹ tớ từng xem qua đều nhớ trong đầu. Hơn nữa, trí nhớ của mẹ không giống người bình thường, người có trí nhớ tốt sẽ thường xuyên nghĩ trong đầu, rất đau khổ. Nhưng mẹ tớ không phải như vậy, mẹ sẽ chọn những thư bà cần để lấy ra. Lúc thi đại học mẹ tớ không làm bài thi môn văn mà vẫn đỗ..."
Cung Ngũ trừng mắt: "Yến Đại Bảo, cậu đang đả kích tớ à?
Yến Đại Bảo cười lấy lòng: "Tớ chỉ chia sẻ thôi."
Thầy giáo đang giảng bài trên bục giảng, bọn họ ngồi dưới nói chuyện riêng, bỗng nhiên thầy giáo gọi: "Yến Phá Hiểu!"
Yến Đại Bảo vội vàng đứng dậy, thầy giáo chỉ vào câu trên bảng hỏi: "Câu này dịch thế nào?"
Yến Đại Bảo nghiêm túc nhìn một chút, sau đó trả lời một cách lưu loát.
Thầy giáo rất hài lòng gật đầu, lại gọi: "Cung Ngũ."
Trái tim nhỏ bé của Cung Ngũ lập tức kinh hoảng, cô khó khăn đứng dậy: "Có."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com