webnovel

Chương 20: Nhật ký bị chó đuổi (1)

Editor: Nguyetmai

Quần đùi của Cung Ngũ sắp bị bay đến nơi, chiếc túi cô đeo trên lưng đập vào mông kêu lộp bộp, cô cũng mặc kệ, chạy không dám nghỉ.

Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh không ai dám rớt lại phía sau, liều mạng chạy. Đám chó vẫn đuổi riết theo phía sau.

"Gâu gâu gâu..."

La Tiểu Cảnh khóc thét lên: "Chúng ta cho chó ăn đi!"

"Nhiệm vụ vinh quang này giao lại cho cậu đấy, bọn tớ sẽ vĩnh viễn nhớ về cậu, cố lên!" Cung Ngũ chạy thục mạng về phía trước, tuyệt đối không muốn tụt lại sau cùng. Cô không muốn làm thức ăn cho chó.

Đoàn Tiêu vừa chạy vừa quay đầu lại: "Tiểu Cảnh... Chúc mừng... Với sức lực của cậu, môn chạy mười nghìn mét chắc chắn cậu sẽ qua được..."

Ba ngời chạy điên cuồng, vừa chạy còn vừa gào khóc thảm thiết: "Cứu tôi với!"

Bên đường thỉnh thoảng có xe buýt đi qua, người trên xe thò đầu ra xem náo nhiệt, "Ha ha ha, ba con chó đuổi ba người, ha ha ha...."

Cung Ngũ quay đầu lại mắng chửi: "Ha ha cái đầu mày ấy!"

"Ngũ, đừng phí lời, chạy nhanh lên!"

La Tiểu Cảnh rớt lại phía sau, cậu ta càng khóc to hơn, "Cứu tớ với!"

Trước mặt có một chiếc xe chống đạn màu đen bóng loáng được một hàng dài xe vây quanh, Đoàn Tiêu thở hổn hển giơ tay chỉ chiếc xe đó, nói: "Ngũ à, cậu nhìn chiếc xe kia đi... Đó chẳng phải là chiếc xe bị cậu đập hai hôm trước hay sao? Sửa xong rồi đó..."

Cung Ngũ vừa nghe thấy thế, đứng sững lại, xoay người quay đầu, xông thẳng về phía chiếc xe kia: "Dừng lại!"

Bất thình lình có một người sống sờ sờ nhào tới, tài xế lập tức đạp thắng xe, toát mồ hôi lạnh: "Cô chán sống rồi à?"

"Dừng xe!" Cung Ngũ nằm sấp trên cửa xe không chịu buông tay, vẻ mặt trơ tráo giả bộ bị đụng trúng.

Tài xế lập tức nói với người phía sau, "Thưa ngài, là một người giả bị đụng trúng!"

Cung Ngũ còn đang nằm sấp trên xe, chân tay giang ra, cố gắng để cả người che đi động cơ xe, "Chú à, chú là chủ xe đúng không? Tôi bị các chú đụng trúng rồi, đền tiền đi!"

Những chiếc xe xung quanh lần lượt dừng lại. Mỗi chiếc xe có bốn năm người mặc áo đen đi xuống, thậm chí còn không thiếu những gương mặt người ngoại quốc dũng mãnh, thân hình đồ sộ.

Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh cũng đã chạy đến. Ba con chó kia vẫn sủa "gâu gâu" đuổi theo.

Sau đó, Cung Ngũ nghe thấy một tiếng huýt sáo, ba con chó đột nhiên dừng lại, quay đầu chạy thẳng.

Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh chạy một lúc mới phát hiện ra không thấy mấy con chó đâu nữa. Bấy giờ hai người mới nghĩ đến Cung Ngũ đang liều mạng chặn chiếc xe lại, "Mau đi về thôi!"

La Tiểu Cảnh chỉ biết thở dốc. Cậu nằm dưới đất, giơ tay lên, thở hồng hộc rồi lại hạ tay xuống, không nói được gì.

Thể lực của Đoàn Tiêu rõ ràng tốt hơn cậu ta, "Cậu ở đây đợi. Đừng chạy lung tung. Tớ quay lại tìm Tiểu Ngũ."

La Tiểu Cảnh lắc tay, coi như là đáp lại.

Khi Đoàn Tiêu chạy lại, đã nhìn thấy một đám đàn ông cao lớn đang vây chặt Cung Ngũ. Cô bị hai tên cao to xách tay lên lơ lửng trong không trung, đôi chân nhỏ giãy đạp, "Dựa vào cái gì mà chỉ có các người được lừa lọc người khác, còn tôi thì không được giả vờ bị đụng xe hả? Buông tôi ra! Các người phải đền cho tôi mười triệu!"

Đoàn Tiêu dừng bước, tự hỏi mình nên giả bộ làm người xa lạ, hay là giả bộ tình cờ gặp phải đây?

Cuối cùng, do chênh lệch quá lớn về số người, Đoàn Tiêu lựa chọn giả bộ làm người xa lạ.

Một bên cửa của chiếc xe sang trọng kia hé mở, đôi giày da sạch sẽ bóng loáng giẫm xuống mặt đất. Chủ nhân của đôi chân dài nhìn ba con chó đen trước mặt.

Ba con chó đang tranh nhau vẫy đuôi, "Gâu gâu..."

Next chapter