webnovel

Chương 3: Quý công tử (3)

Editor: Nguyetmai

Cung Ngũ thở dài, ngồi lên chiếc ghế băng bên cạnh, tự chơi một mình hai ván xong cũng hết hứng đánh tiếp.

Đoàn Tiêu bỗng nhiên từ ghế đứng dậy, chỉ vào chiếc xe con màu đen vừa mới đỗ trước cửa nói, "Nhìn chiếc xe kia kìa! Nhìn chiếc xe kia kìa!"

La Tiểu Cảnh nhún vai, tiếp tục cắn hạt dưa, "Nổ lốp hả?"

Đàn ông trời sinh đã không thể kháng cự lại với xe, Đoàn Tiêu móc điện thoại ra chụp, "Nổ cái gì mà nổ. Nhìn logo xe kìa… ít cũng phải mười triệu đấy, sao lại đỗ xe ở đây được nhỉ?"

Vừa nghe đến giá tiền, La Tiểu Cảnh đang cắn hạt dưa cũng ngừng lại, bắt chước móc điện thoại ra.

Một người đàn ông trung niên bước xuống ghế lái xe rồi đi vòng ra phía sau, giơ tay ra mở cửa xe, người hơi nghiêng về phía trước đón một người bước xuống từ ghế sau xe.

Chỉ là một chiếc xe bình thường thôi mà, có gì đẹp đâu chứ!

Cung Ngũ bắt chéo chân, tay cầm một chai nước có ga, đang ngửa đầu uống một ngụm. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, cô vô tình liếc thấy góc nghiêng hoàn mỹ của người kia. Cô bất giác liếc nhìn thêm mấy lần nữa. Người đó từ trang phục đến kiểu tóc đều rất chỉn chu. Người cao ráo, vóc dáng đẹp, đôi chân dài khiến mọi người phải trầm trồ. Cúc áo màu vàng đơm trên áo sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Cả người toát ra khí chất quý tộc cao quý ưu nhã và sự chín chắn của một người đàn trưởng thành.

Trời quá tối nên cô không thấy rõ được ngũ quan của anh ta. Anh ta đứng trước một cửa hàng cổ có niên đại cả trăm năm, hơi khom lưng nói chuyện với người ở bên trong, tư thế vừa nhã nhặn vừa khiêm tốn. So với hai người đàn ông đi theo sau, anh ta trông giống như một công tử quý tộc đến từ một thế giới khác.

Cung Ngũ không khỏi so sánh anh ta với Bộ Sinh. Tuy Bộ Sinh cắm sừng lên đầu cô, song dáng dấp cũng đẹp, nhưng luận về khí chất công tử quý tộc thì anh chàng này vẫn hơn hẳn.

Những người vây xem chiếc xe kia đa số đều là đàn ông, cả đám đang thì thầm bàn luận.

"Đây là xe chống đạn, đừng có nói là vị lãnh đạo quốc gia nào đó đến đây đấy nhé?"

"Shit, lãnh đạo quốc gia nào đến cái nơi quái quỷ này? Chắc là tên phú nhị đại nào đó thích làm màu rồi."

"Phú nhị đại thì cũng khoa trương quá rồi đấy, chiếc xe tận mấy chục triệu lận đó."

"Xe này kiểu dáng trông có vẻ bình thường, nhưng từng bộ phận đều là hàng siêu cao cấp, nó có một cái tên vô cùng màu mè là 'Quý tộc ẩn mình'."

La Tiểu Cảnh nghe Đoàn Tiêu nói vậy, hỏi ngược lại: "Sao cậu biết?"

Đoàn Tiêu chụp ảnh liên tục, "Hai ngày trước tớ vừa mới thấy trên mạng xong, không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy xe thật."

Cung Ngũ còn đang ngẩn người, La Tiểu Cảnh đã vui vẻ chạy tới, đưa ảnh chụp cho cô xem, "Ngũ, cậu nhìn chiếc xe này xem, Đoàn Tiêu nói là đáng giá hơn mười triệu đấy. Cậu xem đi, người trong ảnh có phải là chỉ thở một hơi cũng đáng giá năm mươi đồng rồi không?"

Cung Ngũ cầm lấy xem thử, "Cậu ta nói mà cậu cũng tin à? Tớ thấy chiếc xe này cùng lắm chỉ đáng giá năm trăm nghìn tệ thôi."

Năm trăm nghìn tệ còn là nhiều đấy!

Đa số phụ nữ đều không có hứng thú với xe hơi, mặc kệ là thương hiệu hay tính năng gì, vẻ ngoài đẹp đẽ màu sắc sặc sỡ mới là quan trọng.

Đoàn Tiêu vừa cảm khái vừa phiền muộn đi tới, "Haizzz, đừng có nói đến nữa. Cả đời này tớ chỉ cần có cơ hội được sờ vào chiếc xe đó là đã quá đủ rồi, tiếc là ngay cả sờ tớ cũng không dám sờ, chỉ xước một miếng bé bằng hạt đậu đã phải đền bốn năm trăm nghìn tệ rồi."

Những cái khác Cung Ngũ không để ý, nhưng cứ quá ba trăm nghìn là cô đã cảm thấy như một con số trên trời. Cô chép miệng, "Đắt thế cơ á?"

Cung Ngũ ném lon nước ngọt sang một bên, phủi tay hai cái, cầm chiếc gậy đánh bida lên làm thành gậy Như Ý múa may xoay gậy vô cùng mạnh mẽ.

La Tiểu Cảnh ở bên cạnh vỗ tay: "Ngũ à, cậu xoay gậy còn giỏi hơn cả Tôn Ngộ Không đấy!"

Cung Ngũ hé mắt, nâng cằm lên, đắc ý nói, " Đương nhiên…"

Cô chưa dứt lời, tay đã trượt một cái, cây gậy đánh bóng đang quay tít trong tay theo đà quay tròn bay thẳng về phía bên kia. Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, đầu thô của cây gậy kêu "bộp" một cái rồi đập thẳng vào đầu chiếc xe sang trọng.

Bầu không khí huyên náo khi nãy bỗng trở nên im bặt không còn một tiếng động. Xung quanh yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

La Tiểu Cảnh máy móc quay đầu lại, "Ngũ à…"

Cung Ngũ há hốc miệng, mặt đờ ra.

Bên kia đã có người chạy về phía chiếc xe.

Người đàn ông đang mua đồ chậm rãi đứng lên. Anh xoay người, liếc nhìn Cung Ngũ vẫn còn đang duy trì động tác xoay tròn cây gậy.

Cung Ngũ chậm chạp nhấc chân lên, dựa vào Đoàn Tiêu, hỏi: "Tiêu à, cậu chắc chắn chiếc xe kia có giá hơn mười triệu chứ?"

Đoàn Tiêu đờ đẫn gật đầu, "Tớ chắc chắn, vừa rồi còn trò chuyện với mấy người kia, cuối cùng tra ra được, trong nước báo giá mười bảy triệu…"

Sắc mặt Cung Ngũ tái xanh, "Rớt một miếng sơn phải đền năm trăm nghìn? Hay là năm mươi đồng?"

"Ngũ à, đừng hỏi nữa, tiền là cái mạng của cậu, chạy đi!" La Tiểu Cảnh đồng tình nhìn cô.

Cung Ngũ dịch người, quay lưng lại với người kia, đi rón rén, chọn một vị trí tốt nhất, sau đó bỏ chạy.

Next chapter