Quý Miên Miên lúc này mới nhớ ra trên người mình không mặc quần áo, cô oán hận trừng mắt với Diệp Thiều Quang.
Quần áo của Quý Miên Miên hiện tại nhàu nát tới mức không thể nhàu nát hơn, mặc trên người không khác gì một mớ giẻ lau nhà.
Diệp Thiều Quang nhìn Quý Miên Miên vội vã mặc quần áo, nhanh chóng đem dáng người đẹp đẽ che đi.
Quý Miên Miên không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, chỉ mong nhanh chóng phắn khỏi chỗ này.
Vừa bước tới cửa, còn chưa chạm tay vào tay nắm cửa đã nghe Diệp Thiều Quang nói từ đằng sau: "Quý Miên Miên, tôi khuyên cô tốt nhất đừng có giở bất kì trò gì ra. Cô không đấu được với tôi đâu, tốn công tốn sức nghĩ cách hại chết tôi còn không bằng tìm cách lấy lòng tôi."
Quý Miên Miên ngiến răng: "Hừ..."
Cô vừa kéo cửa vừa nghiến răng nghiến lợi mà đi ra ngoài.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com