Lục Minh dường như rất kiên nhẫn đứng ở cửa chờ đợi.
Tim của cha Lỵ Lỵ nhảy lên tận yết hầu, Lục Minh đang nhìn nên ông ta không thể không nghe, lúc ông ta chầm chậm áp điện thoại di động lên tai thì mới nhận ra mình quên ấn nút nghe.
Ngay khi ông ta định ấn thì đầu bên kia điện thoại kết thúc cuộc gọi.
Cha Lỵ Lỵ thở phào một hơi, trái tim lại rơi xuống. Nhưng ngay lập tức, di động của đứa con gái Lỵ Lỵ bên cạnh ông ta lại vang lên.
Lục Minh liếc nhìn Lỵ Lỵ.
Lỵ Lỵ thầm nuốt nước bọt, chậm chạp rút di động từ túi sau quần bò ra. Lúc vừa nhìn thấy màn hình, biểu hiện của cô ta cũng giống cha mình, suýt nữa đánh rơi điện thoại di động xuống đất.
Cô ta chậm rãi ấn nút nghe rồi áp điện thoại lên tai, tiếng khóc nức nở khàn cả giọng của một người phụ nữ vang lên ở đầu bên kia điện thoại.
"Con gái cưng ơi, con với cha con đi đâu thế? Bao nhiêu cảnh sát đến nhà mình..."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com