Yêu Nghiệt chặn ở trước mặt Đậu Đậu, phóng ra uy áp trấn áp hung thú, hung thú hơi cúi đầu, hoàn toàn biến thành một con ngựa ngoan ngoãn.
Vân Tung nhìn thấy liền vui vẻ, giơ tay lên chọc vai Bạch Chỉ, "Đã nhìn thấy chưa? Đệ tử của bà không được rồi!"
Sau đó đắc ý giục Vong Trần, "Mau xuống ngựa đi, mau xem xem trong hố chôn cái gì."
Sư thái Bạch Chỉ nổi giận đùng đùng hừ một tiếng, kêu Bạch Linh Bạch Thảo đi dìu Bạch Tuyết, không nói câu gì đã định đi rồi.
Vong Trần nghe lời Vân Tung xuống ngựa, mới vừa xuống ngựa, con ngựa đã biến mất tại chỗ. Sau đó bên chân Đậu Đậu ngưa ngứa, một con ngựa gỗ nhỏ màu mận chín bằng khoảng bàn tay xuất hiện ở bên chân cô.
Đậu Đậu nhìn xung quanh, phát hiện trừ Yêu Nghiệt ra không có ai nhìn cô cả, cô vội vàng khom người nhặt lên bỏ vào trong nhẫn.
Sau đó liền kéo tay Yêu Nghiệt, như tên trộm, "Đi mau, đi mau, chúng ta mau đi thôi."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com