Vô Ngân Vô Ưu vào nhà, rất nhanh Đậu Đậu đã bế Biển Biển đi ra. Sau đó cô chỉ vào Vô Ngân Vô Ưu nói với Biển Biển, "Vị này chính là chú Vô Ngân, vị này chính là chú Vô Ưu. Ngoan, gọi chú đi con!"
Biển Biển rất nghe lời, "Chú."
Hai người chú với hai khuôn mặt mờ mịt, sau một hồi yên tĩnh đến kỳ lạ, đầu tiên là Vô Ưu bị sặc nước miếng của mình nên ho khan hai tiếng, ngay sau đó vẻ mặt tỏ ra không tin, "Sư muội, đây là con trai của muội á?"
Vẻ mặt Đậu Đậu cực kỳ kiêu ngạo, "Đúng vậy, còn huynh không có nhỉ!"
Khóe miệng Vô Ưu giật một cái, "Khụ, không có, cũng không muốn có."
Mà rốt cuộc sư muội lấy đâu ra phần cảm giác ưu việt này vậy? Dựa theo tính cách của muội ấy, phải là nên không có mặt mũi gặp người nữa mới đúng chứ!
Em gái có vẻ mặt tự hào ôm con trai này thật sự là sư muội à? Anh bắt đầu có chút hoài nghi rồi đó...
Vô Ngân phục hồi tinh thần lại, khẽ ho khan một tiếng, ngay sau đó đưa tay ra, nói, "Đến đây, cho chú ôm một cái nào."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com