Đậu Đậu cười, "Vương Yên Nhiên, cô đến đây để làm trò cười sao? Tôi sa thải công nhân của tôi, còn phải được cô cho phép ư?"
Thì ra Vương Yên Nhiên lại là con gái người phụ nữ kia. Chả trách Vương Yên Nhiên vẫn luôn lấy lòng Kim San, thì ra là vì chuyện này.
"Hơn nữa, hôm nay tôi sa thải nhiều người như vậy, cũng không nhớ rõ mẹ cô… À, tôi nhớ ra rồi."
Đậu Đậu cố ý làm bộ như vừa mới nhớ là, "Là cái bà miệng toàn phân, lúc bị tôi sa thải còn lấy con gái ra chân chó lôi kéo quan hệ?"
Vương Yên Nhiên trừng lớn mắt, không thể tin được Kim Đậu Đậu lại dùng từ ngữ như thế để hình dung mẹ cô. Nhưng mà còn chưa xong, chuyện làm cô ta tức giận hơn còn ở phía sau.
Bởi vì Đậu Đậu đang sờ sờ cằm ra mặt suy tư, "Sớm biết là mẹ cô thì tôi đã không trả bà ta hai tháng tiền lương, thật sự là không nhìn được tâm người tốt mà."
Vương Yên Nhiên nghiến răng nghiến lợi, "Mày là đồ ác độc!"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com