Sau đó Yêu Nghiệt dặn dò Lăng Đầu Thanh vài câu, bảo gã phải phụ đạo thật tốt việc học cho Diệp Tinh Trạch. Rồi hắn nhắm mắt theo đuôi Đậu Đậu về nhà, không đợi Đậu Đậu tính sổ, bản thân đã ngoan ngoãn rải chăn nằm trên sàn nhà.
Đậu Đậu, "Ai bảo anh ngủ sàn nhà thế?"
Hai mắt Yêu Nghiệt sáng lên, "Vợ, em không giận sao?"
Vốn có chuyện của tên ngốc dời đi lực chú ý của Đậu Đậu, nếu Yêu Nghiệt không nói, cô cũng quên luôn chuyện lúc trước. Nhưng mà hắn nhắc tới như vậy, Đậu Đậu lập tức nhớ đến, "Ai nói tôi không giận? Tôi bảo anh ngủ trong nhà vệ sinh!"
Yêu Nghiệt co rút khóe miệng, nháy mắt mở ra hình thức tủi thân, "Vợ à…"
"Câm miệng!"
Đúng là bệnh xà tinh, lúc lôi cô ra gặm thì điên cuồng như vậy, chờ lúc cô tính sổ còn ở đó giả đáng yêu giả đáng thương? Nhân cách phân liệt như vậy, có nên tiêm cho hắn mũi vắc-xin phòng bệnh chó dại không nhỉ?
"Vợ ơi ~"
"Ít nói nhảm, đi ra ngoài!"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com