Tiễn Liêu Thanh Vân đi, Cố Lăng liền đứng một mình bên cửa sổ, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời, có chút cay đắng có chút xót xa lại có chút bi thương... phức tạp đến nỗi khiến hắn không cách nào có thể phân biệt rõ ràng được.
Bất kể là về mặt nào, Thanh Vân đều rất thành thực.
Hoặc có lẽ bởi vì sự thành thực của hắn, thành thực đối diện với tình cảm mà bản thân dành cho bệ hạ, nên bây giờ cũng thành thực đối diện với khoảng cách mà không bao giờ có thể vượt qua được giữa hắn và bệ hạ.
Cho nên, Thanh Vân lựa chọn từ bỏ đi tâm và tình của chính mình!
Mà bản thân mình... Cố Lăng cúi đầu, sự cay đắng dâng lên trong lòng bao trùm lấy hắn. Hắn không bằng Thanh Vân, cũng không thể thành thực đối diện với trái tim mà hắn dành cho nàng, cũng không thể vứt bỏ tình cảm của mình như vậy được.
Cho nên, hắn của bây giờ mới rơi vào tình cảnh tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com