Đào Dao đánh tiếng thở dài, nếu có thể, ông thà rằng lúc này bệ hạ đừng quá bình tĩnh, quá tỉnh táo như lúc này, gặp được nàng, có thể là kiếp nạn trong số mệnh của Sở Tuyệt, cũng là kiếp nạn của vương gia.
Khẽ khàng buông người trong lòng ra, Nguyên Vô Ưu giơ tay về phía Ngọc Châu: "Dìu cô* đứng dậy." So với việc tự xưng là trẫm thì nàng cảm thấy bản thân hợp với tiếng cô này hơn.
(*) Cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến.
"Bệ hạ..." Hốc mắt của Ngọc Châu đỏ ngầu, lời chưa thốt ra đã nghẹn ứ, bọn họ đều rất rõ, cái chết của vương gia, ảnh hưởng rất lớn đến công chúa.
Nguyên Vô Ưu để mặc cho bọn họ chỉnh trang lại quan phục cho nghiêm chỉnh, rồi mới bước ra đại điện.
Trước sự xuất hiện của nàng, toàn bộ những người đứng lặng ở kia bỗng quỳ xuống từng đợt như sóng vỗ.
Ánh đêm bao phủ khắp chốn, ngoài điện đã giương đèn thắp sáng mọi ngóc ngách.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com