Trong sương phòng cuối cùng, nơi Nguyên Vô Ưu thường sử dụng tại Vọng Giang Các.
Lúc này chỉ vừa mới qua giờ Ngọ, Bình Duệ đứng tựa người vào cửa sổ phóng tầm mắt ngắm nhìn những gợn sóng lăn tăn trên sông. Hắn mặc một bộ cẩm bào sang trọng màu đỏ tía, gió thổi bay mái tóc đen mượt như tơ, tay áo phiêu diêu tung bay, quanh người hắn toả ra khí chất làm người khác liên tưởng tới quân tử ôn nhuận như ngọc.
Cửa phòng bị đẩy ra rồi khép lại, bước chân nhẹ nhàng không gây tiếng động từ từ tiến lại phía hắn, dường như có một mùi hương nhàn nhạt đang dần hòa vào không khí vốn tĩnh mịch, yên bình trong sương phòng.
Bình Duệ không quay đầu, chỉ cung kính xoay người lại, đôi mắt nghiêm cẩn như bóng lưng của hắn vậy. Hắn cũng không nhìn xem người đến là ai, mà chỉ cúi đầu dùng ngữ khí bình thản, thờ ơ nhưng cũng rất mạnh mẽ, cứng rắn làm người khác không thể chỉ trích ở điểm nào mà cung kính nói: "Mạt tướng tham kiến công chúa điện hạ."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com